Chữ “Tiêu” có rất nhiều cách lý giải.
Ví dụ như, trong Sơn Hải Kinh, có nhắc đến loài chim Tam Nhãn Tiêu, hình dạng như chim tiêu nhưng có ba mắt, đôi tai nhạy bén, phát ra âm thanh tựa tiếng đọc sách.
Khi sải cánh lao vút lên không trung, nó ngẩng đầu, há miệng cất tiếng kêu, được xem là loài dũng mãnh vô song.
Cũng có ý chỉ Tiêu Dũng—trong Hán Thư, truyện Trương Lương có câu: “Tiêu giả, tối dũng kiện dã”, ý chỉ người có dũng khí mạnh mẽ nhất.
Hoặc như trong Hoài Nam Tử – Nguyên Đạo, có câu: “Vị thiên hạ tiêu”, ý chỉ kẻ hùng mạnh nhất trong thiên hạ.
Đó là nghĩa tốt.
Nhưng trong dòng lịch sử mênh mông, chữ “Tiêu” này lại mang nhiều ý nghĩa xấu hơn.
Chẳng hạn, Mạnh Khang viết: “Tiêu điểu thực mẫu”—chim tiêu ăn thịt mẹ.
Mẹ của chim tiêu, để con mình sống sót, ngày đêm bay đi kiếm mồi.
Nhưng chim non nếu chưa ăn no, sẽ quay sang mổ thịt chính mẹ mình.
Mà con mẹ thì không vùng vẫy, không phản kháng, vì thế mới có nghĩa là loài chim bất hiếu.
Hoặc như chữ “Tiêu”, là chữ tượng hình, đầu chim đặt trên thân gỗ, tượng trưng cho loài ác điểu bị bắt, bị chém đầu thị chúng.
Từ “tiêu thủ” cũng từ đó mà ra, trở thành một trong những hình phạt tàn khốc nhất—chặt đầu, treo giữa phố làm gương.
Một người cha thế nào, mới đặt tên trưởng tử bằng một chữ vừa chính vừa tà, vừa có ý khen lại đầy khinh miệt như vậy? Chúc phu nhân cười khẩy, giọng điệu lộ rõ vẻ chế giễu cùng khinh thường: “Nó sinh ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020274/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.