Hôm sau lễ Mừng Đông Chí, Liễu phủ cho người đến gọi Hạ Sơn Nguyệt vào phủ.
Đây là lần đầu tiên Liễu phủ liên lạc kể từ sau vụ Trình Hành Cử bị lật tẩy.
Tính ra cũng đã hơn nửa tháng trôi qua.
Hạ Sơn Nguyệt vốn cho rằng bức họa nàng nộp lên đã rớt vòng xét duyệt, giấc mộng “Thanh Phụng” xem như tan thành mây khói—dù sao, nàng che mạng, chỉ lộ ra hai mắt, trong lúc đó còn tranh thủ ra ngoài đổ oan cho một người.
Đến khi quay lại, họa công đã rời đi, chỉ để lại vài nét phác họa sơ sài.
Nàng cũng chẳng biết bức chân dung cuối cùng bị vẽ thành dạng gì—có thêm cái mũi, hay mất một cái tai, cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng nếu Liễu phủ vẫn gọi nàng đến, chứng tỏ chuyện này vẫn đang tiến triển, nàng chưa hoàn toàn bị loại khỏi cuộc chơi.
Thật ra, nàng vẫn còn do dự—có nên lợi dụng thân phận “Thanh Phụng” để vào kinh không? Nàng biết quá ít về “Thanh Phụng”, cũng không hiểu tấm thiệp đỏ thẫm đó đại diện cho điều gì.
Nếu nó là một cái bẫy chết chóc, nàng không sợ.
Nhưng nếu nó là một cái vòng kim cô, giam nàng vĩnh viễn không thể thoát ra, vậy thì sao nàng có thể đối chiếu danh sách để tìm người báo thù?
Nếu nàng vứt bỏ kế hoạch này, một mình tự đến kinh thành, tìm kiếm cơ hội khác, cũng không phải là không thể.
Chỉ là tốn thêm thời gian mà thôi.
Nhưng có hề gì?
Cả đời nàng, chẳng phải chỉ làm mỗi chuyện này sao?
…
Bánh xe lộc cộc lăn trên đường.
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020252/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.