Ngụy Như Xuân cười rạng rỡ, tung tăng chạy cùng Ngô Tiểu Hắc giữa con đường rộng lớn, đông đúc.
Thiếu nữ áo bông đỏ rực, nụ cười như đóa hoa nở rộ, dáng vẻ vui tươi, nhảy nhót như một con thỏ nhỏ ngây thơ.
Thỉnh thoảng, nàng ngoảnh đầu lại, dang hai tay vẫy mạnh về phía Hạ Sơn Nguyệt và Trình Hành Úc, ngay cả những động tác đơn giản nhất cũng dốc hết toàn lực.
Bàn tay siết chặt của Hạ Sơn Nguyệt dần dần thả lỏng.
“Như Xuân rất đáng yêu.”
Trình Hành Úc bước chậm bên cạnh nàng, mắt dõi theo những chiếc đèn lồng đỏ lay động trong gió.
Hắn mặc áo vải thô trắng, bên ngoài khoác thêm một lớp da thú nâu sẫm, không rõ thuộc loài nào.
Có lẽ vì khí trời mát mẻ, hôm nay sắc mặt hắn trông khá hơn một chút.
“Phụ mẫu nuôi của nàng cũng là người tốt.
Trước đây, nhà họ cung cấp thương nhĩ và sản vật núi cho cậu ta.
Lần đầu tiên ta gặp Như Xuân, nàng ấy đang giúp cha nuôi vác hai bó củi khô to.
Ông ấy thì gầy nhom, còn nàng ấy lại tròn trịa, cao ráo, sức lực lớn, không hề nhút nhát như các cô nương miền sơn cước khác, trái lại rất hoạt bát, vui vẻ, nhưng cũng rất có lễ nghĩa.
Được mời ở lại ăn cơm, nàng ấy chỉ gắp thức ăn trước mặt mình, chủ nhà rót nước, nàng ấy liền đứng dậy cáo từ…”
Hạ Sơn Nguyệt thích nghe người khác kể về Ngụy Như Xuân.
Ngày nào đến thiện đường, nàng cũng chỉ để được nhìn nàng ấy nhiều hơn một chút.
Giờ đây, khi Trình Hành Úc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020251/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.