Vẽ tranh là một môn nghệ thuật khéo léo, chỉ cần bốn lạng là có thể nâng cả ngàn cân.
Bắt đầu chậm rãi, hạ bút nhẹ nhàng, vận bút tinh tế, tùy ý thu bút… Mọi đường nét cố tình hay thái quá đều không thể tạo ra kiệt tác để đời.
Một câu nói của Sơn Nguyệt giống như nét điểm xuyết cuối cùng trên bức họa, nhẹ nhàng nhưng gây chấn động, làm chim sợ bay khỏi rừng, đá lớn lao xuống nước sâu.
Trình Hành Cử giận dữ, lại càng không thể hiểu nổi: Sơn Nguyệt cũng điên rồi sao?!
Người hắn tin tưởng nhất, sao chỉ sau một đêm lại thay đổi hoàn toàn? “Ngươi… ngươi câm miệng!”
Hắn quỳ rạp dưới chân Liễu đại nhân, bám chặt vào chân ông ta, giọng hoảng loạn: “Ngươi phát điên rồi sao?!
Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy?!”
“Ta báo thù?
Ta báo thù cha ta cái gì?!
Ngay cả thời gian làm việc ta còn không đủ, thì lấy đâu ra thời gian báo thù?!”
Sơn Nguyệt bình tĩnh ngẩng cằm lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn: “Bởi vì, ngươi muốn báo thù cho người cha ruột của ngươi—Trình đại lão gia.”
Cả người Trình Hành Cử cứng đờ.
Cái gì?
Cái quái gì?!
Cha ruột?
Hạ thị đang nói gì vậy?!
Ngay từ đầu, chẳng phải chính nàng ta cũng ám chỉ rằng Liễu đại nhân mới là cha ruột của hắn sao?!
Trình Hành Cử lảo đảo, giữa ban ngày ban mặt, hắn có cảm giác như mình vừa gặp quỷ—
Người phụ nữ trước mặt, đứng thẳng lưng, khí độ tự nhiên, đây là ai?
Đây có phải là Hạ thị, kẻ luôn rụt rè yếu đuối không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020245/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.