Họa công cao gầy kia lặng lẽ ngồi trong góc phòng, trải giấy lông ra, cầm bút phác thảo từng nét.
Sơn Nguyệt áp sát vào song cửa, sắc mặt tuy lạnh nhạt nhưng cơ thể lại căng chặt, từng sợi thần kinh đều như lên dây cót.
Họa công ngẩng mắt nhìn thoáng qua nàng—
Tựa như một con rắn nhỏ, cuộn tròn thân thể thành từng vòng uyển chuyển, dựng thẳng bảy tấc, hít thở nhịp nhàng, lưỡi rẽ đôi nhẹ nhàng thè ra nuốt vào, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới tấn công.
Một con rắn nhỏ xinh đẹp.
Bên ngoài, tiếng gào thét đau đớn dần nhỏ lại.
Bên trong phòng khách, Trình Hành Cử hoảng sợ ôm lấy nửa bên mặt bỏng rát, co rúm lại bên mép ghế, hoảng loạn lùi sát vào góc phòng: Liễu đại nhân điên rồi!
Điên rồi!
Lấy cái điếu thuốc cháy đỏ rực mà ấn vào mặt hắn?!
Nhẹ thì phồng rộp, nặng thì để lại sẹo cả đời!
“Cha!”
Trình Hành Cử vừa uất ức vừa đau đớn, khóc rống lên: “Người, người làm cái gì vậy?!”
Hắn quay ngoắt lại, gào lên với Tiểu Mạt Lị: “Mau lấy đá!
Mau đi lấy đá!
Nếu để lại sẹo, sau này ta còn làm được cái gì nữa?!”
Liễu đại nhân cười lạnh, tay gõ nhẹ ống điếu lên bàn gỗ đàn hương: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi còn muốn làm gì?
Ngươi đã làm được cái gì chưa?”
Tàn thuốc mang theo tàn lửa rơi xuống mặt đất.
Trình Hành Cử trố mắt nhìn ông ta, không hiểu gì cả.
Chẳng lẽ ông ta đang trách hắn vì không để phủ Tùng Giang chết thêm nhiều người hơn?!
Hắn còn có thể làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020244/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.