Hạ Sơn Nguyệt rời đi, để lại Trình Hành Úc đứng giữa bụi cây, ngây người một lúc lâu.
Cuối cùng, hắn chậm rãi ngồi xuống, thu dọn chiếc chậu đồng đã cháy hết tro tàn, sau đó mới xoay người rời đi.
Bước được vài bước, hắn bỗng dừng lại, nhíu mày nhìn về hướng Hạ Sơn Nguyệt đã khuất bóng, nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ.
Hắn cứ cảm thấy… hình như đã gặp nàng ở đâu đó.
Đứng một lúc, một cơn gió lạnh thổi tới, len qua lớp áo mỏng, lạnh lẽo xuyên thấu tận tim.
Trình Hành Úc xoa nhẹ lồng ngực, tự nhủ: Chẳng lẽ bệnh tình ảnh hưởng đến đầu óc, khiến mình hoa mắt rồi? Rõ ràng một người thì lúc nào cũng lăm lăm cầm dao giết người, mặt lạnh như quan tài, hễ có cơ hội là trừ cỏ tận gốc.
Một người thì chỉ biết trợn tròn mắt, lười biếng như cá ướp muối, có thể nằm thì không ngồi, có thể ngồi thì không đứng, có thể đứng thì không bước.
protected text
Hẳn là hôm qua uống nhầm thuốc rồi.
Trình Hành Úc tự nhủ.
…
Hạ Sơn Nguyệt trở lại Tú lâu, bên trong vẫn náo nhiệt như cũ.
Vừa bước vào cửa, nàng liền thấy Vương Nhị Nương và Chu Ly Nương đứng tựa lưng vào nhau, áp tai vào tường nghe lén.
“Chuyện gì vậy?” Nàng hỏi.
Hai người lập tức quay đầu, đồng loạt đưa ngón tay lên môi: “Suỵt!”
Hạ Sơn Nguyệt: …
Trong lúc ta bận tính chuyện giết người, hai người này đã phát triển ăn ý với nhau từ khi nào thế?
Bên trong Tú lâu, tiếng cười nói của các cô nương vang lên, nhưng ẩn sâu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020230/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.