Hạ Sơn Nguyệt ngước mắt lên, lướt nhìn rồi tránh đi, tiếp tục bước về Tú lâu.
Phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng:
“Sau khi dùng kim châm đầu ngón tay để viết chữ, da sẽ bị nứt, cần đắp thuốc bột trắng, tùng hương và sáp vàng để tiêu sưng, tránh nhiễm phong hàn.”
Bước chân nàng chợt khựng lại.
Tay phải vô thức rụt vào trong tay áo, ngón trỏ khẽ co lại.
Hôm qua, nàng đã châm kim vào đầu ngón tay, dùng máu tỉ mỉ sao chép lại bút pháp của Đoạn thị trên tấm lụa trắng, giả mạo huyết thư.
Chỉ vì kim đâm quá sâu, máu chảy quá nhiều, đến nay đầu ngón tay vẫn còn sưng đỏ.
“Lá thư máu của phu nhân, là do ngươi viết, đúng không?”
Nam tử phía sau chống tay lên cây cột sơn đỏ, chậm rãi đứng dậy:
“Phu nhân cũng là do ngươi thả đi.
Đám bà tử đánh bài, đám nha hoàn thắng bạc, cả cỗ xe la ở đầu hẻm cũng đều là do ngươi sắp đặt, đúng chứ?”
Tay áo bên phải của Hạ Sơn Nguyệt khẽ rung động, một lưỡi dao gấp nhỏ như cánh bướm trượt xuống lòng bàn tay nàng.
Lúc này, nàng mới quay đầu lại.
Dưới ánh trăng, chàng trai trước mặt dáng người cao gầy, thanh nhã sáng sủa, nhưng gầy yếu đến mức khiến người ta lo lắng.
Đôi môi tái nhợt như màu giấy trắng.
Dù đường nét có đôi phần giống Trình Hành Cử, nhưng ánh mắt lại sáng trong như dòng nước biếc, không chút vẩn đục.
Chỉ riêng đôi mắt ấy thôi cũng đã đủ để phân biệt rõ ràng hai người.
Hạ Sơn Nguyệt chăm chú nhìn hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020229/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.