Lời Trình Hành Cử vừa dứt, toàn linh đường lặng như tờ.
Chỉ có bốn năm kẻ ngốc không hiểu đầu đuôi, nhưng cũng nhờ bản năng nhạy bén trời sinh của kẻ ngốc, mà kịp nuốt lại mớ nghi vấn đầy ắp trong lòng, nhịn xuống hết thảy, để mặc cho làn sóng ngầm cuộn chảy bên dưới bề mặt yên tĩnh kia.
Đoạn thị cũng ngốc.
protected text
Bà ta không lập tức hiểu ra ẩn ý trong câu nói mỏng như tơ kia, ngây ra một thoáng, rồi mới tái mặt nhận ra, bờ môi run rẩy, ánh mắt đờ đẫn nhìn con trai trưởng, hồi lâu không thốt nổi một lời.
Trình Hành Cử cẩn thận vén khăn tang trắng trên đầu Đoạn thị, để lộ vầng trán sưng tấy, nơi bị bình sứ nện thẳng xuống.
Đôi mắt hắn tràn đầy thương xót.
Trán Đoạn thị đỏ bầm, da đầu phồng cao.
Bà ta ngồi bệt trên ghế, dáng vẻ vừa tuyệt vọng, vừa câm lặng, chẳng rõ là vì nỗi đau đòn roi của phu quân, hay vì bị chính con ruột đẩy ra làm tấm mộc đỡ đạn.
Vương Nhị Nương khẽ thở dài.
Hạ Sơn Nguyệt nghiêng đầu:
“Thấy bà ta đáng thương sao?”
Đáng thương ư? Nếu nói đáng thương, thì quả thực đáng thương — sinh ra làm người, lại sống như con cờ, như vật tế, bị người xô đẩy cả một đời.
Nếu nói không đáng thương, thì bà ta cũng đã từng nhuốm đầy máu và nước mắt của bao nữ nhân vô tội, làm tay sai cho ác hổ.
Vương Nhị Nương tặc lưỡi: “Lão nương chỉ tiếc không thủ sẵn nắm hạt dưa trong tay.”
Kịch hay thế này, cứ thấy miệng nhạt nhẽo, thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020219/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.