Đồng tử Trình Hành Cử chợt co lại rồi giãn ra, lục phủ ngũ tạng cuộn thành một đống hỗn loạn.
Sự kích thích tột độ khi chính tay giết cha, ba ngày liền chưa chợp mắt nổi mười canh giờ, cộng thêm cơn mệt mỏi rã rời vì quỳ thủ linh suốt đêm, tầng tầng lớp lớp quấn chặt, làm hắn chỉ muốn trợn nứt cả mắt.
Đồng kính, vì sao chưa hủy? Hung khí giết người, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Là vô tâm hay cố ý?!
Nếu là vô tâm, mẫu thân hắn sao lại vô dụng đến mức này?
Đến thời khắc sinh tử còn kéo chân hắn lại, tự mình gây thêm họa!
Còn nếu là cố ý…
Ánh mắt Trình Hành Cử vô thức quét sang Đoạn thị, sau lại dừng trên người Hạ Sơn Nguyệt đang đứng bên, dáng vẻ cúi đầu rụt rè, cẩn trọng ngoan hiền.
Sau cùng, hắn chậm rãi lướt mắt qua từng người trong sân — đêm hôm đó, sau tiếng thét chói tai của Hạ Sơn Nguyệt, những kẻ vội vàng xông vào chính đường ít nhất cũng có năm sáu người, từ nha hoàn hầu cận, mụ quản sự, Tào đại phu mời gấp vào, cho tới nha đầu theo bên nhị tiểu thư.
Trình nhị lão gia giơ cao chiếc đồng kính vuông nặng trịch, trong ánh mắt phảng phất niềm hưng phấn khó che giấu: “Vật chứng ngay tại đây!
Chiếc gương này khảm viên bảo thạch lam to bằng trứng chim cút, tuyệt đối không phải món mà nha hoàn hạ đẳng có thể dùng!
Lão trở tay lật qua lật lại, rồi chỉ vào rìa kính: “Chỗ này!
Chỗ này còn dính máu!
Mau báo quan!
Mời quan sai tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020218/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.