Tên sai vặt lục soát như bắt được vàng, hớn hở giơ cao bức tranh, hệt như căng cánh buồm chiến thắng: “Cái gì đây!
Sao lại có tranh vẽ hai nam nhân thế này!”
Vương Nhị Nương xông tới, giơ tay tát thẳng vào đỉnh đầu hắn mấy cái liền:
“Có cái mồm liền nói bậy!
Con mắt nào của ngươi thấy đó là hai nam nhân? Chẳng qua là vẽ hai ngọn núi thôi!”
Tên sai vặt vừa ôm đầu né tránh, vừa không cam lòng gào lên: “Chờ ta đem bức tranh này trình cho đại lão gia, xem các ngươi còn ở lại nổi lầu thêu không!
Tất cả đều bị quẳng ra đường hết cho xem!”
Chu Ly Nương co ro nép sát bên khung cửa, mắt ngập nước, vô thức quay sang nhìn Sơn Nguyệt cầu cứu — chẳng hiểu sao, dù rơi vào tình huống nguy cấp thế nào, nàng cũng tin Sơn Nguyệt có cách xoay chuyển càn khôn.
Nào ngờ Sơn Nguyệt chỉ khoanh tay tựa bên cửa sổ, nhàn nhạt nhìn trò hề diễn ra, không hề ra mặt.
Nước mắt trong mắt Chu Ly Nương tràn ra, lại hoảng hốt đưa mắt về phía bức tranh.
Đúng, đúng là hai nam nhân — chỉ vẽ một bên mặt, lộ rõ đường xương gò má!
Một người trẻ tuổi, một người rõ ràng đã hằn vết thời gian!
Nhưng dáng xương hai người lại giống nhau đến kinh ngạc, như thể cố tình so sánh giữa trẻ và già.
Đây tuyệt đối không phải tranh tình lang gì cả!
Đây là hãm hại!
Là vu oan!
Bọn họ đang vu hãm Sơn Nguyệt!
Chu Ly Nương nghĩ thông rồi, suýt chút nữa lao ra giành lại bức tranh, nhưng sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020213/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.