Chu Ly Nương sợ đến run rẩy, miệng mếu máo, rồi “oa” một tiếng khóc òa:Đáng sợ quá!
Đời này não hòa não!
Đời sau còn muốn quấn chặt không buông!
Nàng ta nửa đời tích đức hành thiện, sao mệnh khổ thế này!
Oa oa oa——
Giữa buổi sớm thanh vắng, tiếng khóc vang lên, chẳng khác nào con dê già bị chọc trúng ổ.
Hạ Sơn Nguyệt nhíu chặt mày: “Đừng khóc nữa.
Tên tình lang của ngươi, gánh không nổi chuyện, mất đi cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Đợi chuyện nhà họ Trình xong xuôi, ta tìm cho ngươi kẻ khác đẹp hơn.”
Chuyện tìm lang quân tuấn tú, e rằng còn phải nhờ cậy Tôn Ngũ gia.
Ít nhất phải dốc sức vẽ thêm năm bức mẫu, dùng làm tiền vốn trao đổi.
Hạ Sơn Nguyệt thầm tính toán.
Chu Ly Nương nghe vậy, lại càng khóc to hơn.
Dẫu khóc la thảm thiết, nhưng chuyện giao phó, rốt cuộc vẫn run rẩy mà làm xong.
Qua ngọ, Chu Ly Nương mượn cớ về nhà ra ngoài một chuyến, đi qua cửa Thùy Hoa Môn cũng không bị hỏi han nhiều — một con cờ bỏ đi, chẳng đáng mất công phòng bị.
Chỉ hơn một canh giờ sau, Chu Ly Nương đã lấm lét quay về, giọng run cầm cập báo tin cho Hạ Sơn Nguyệt:
“Đồ giao rồi, tiểu nhị ở tơ lụa trang nói cô nương cứ chờ, nhiều lắm bốn năm ngày sẽ có hồi âm.”
Chưa đợi Hạ Sơn Nguyệt lên tiếng, Chu Ly Nương đã co giò chạy mất, hệt như sợ thêm một khắc, não nàng sẽ thật sự hòa thành một khối với Hạ Sơn Nguyệt.
Chạng vạng, như Hạ Sơn Nguyệt liệu trước, Trình Hành Cử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020205/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.