“Phật Di Lặc béo”
Trình đại lão gia cau mày, không hài lòng mà liếc nhìn Đoạn thị:
“Ta cùng Nguyên lang ra ngoài chưa đầy mười ngày, trong nhà đã loạn đến thế này!
Thúy Nương chết bất đắc kỳ tử, Chu thị lại dám vụng trộm tư thông, thật đúng là họa vô đơn chí!
Nếu ngươi chịu bớt phân nửa thời gian tô son điểm phấn để lo liệu việc nhà, ước thúc đám hạ nhân, thì Trình gia há lại ra nông nỗi này!”
Giữa mặt con cái và ngoại nhân, Trình đại lão gia thẳng tay mắng mỏ chính thê như vậy, đủ thấy trong lòng chẳng hề kính trọng Đoạn thị.
Hạ Sơn Nguyệt cúi đầu đứng một bên, hàng mi khẽ rung động, mắt hơi nheo lại, mới phát hiện Trình đại lão gia và Đoạn thị ngồi cách nhau rất xa.
Một người ở vị trí cao, người kia lại ngồi ghế thứ hai bên phải.
Đoạn thị hơi nghiêng người, chẳng buồn chính diện đối mặt với Trình đại lão gia — giống như bức tranh sơn thủy, gợn nước chảy về đâu, hoàn toàn tùy theo chiều gió.
Người ta khi mở miệng, khi biểu lộ nét mặt, thậm chí chỉ là một cái nhíu mày hay bĩu môi, tất thảy đều có căn nguyên.
Tâm sinh tướng, ý hiện ra ngoài.
Giờ phút này, Trình đại lão gia to béo ngồi xoay về hướng đông, thì ánh mắt Đoạn thị lại hướng về tây, hai phu thê né tránh, xa cách.
Hạ Sơn Nguyệt hàng mi khẽ chớp, trong lòng thầm hiểu rõ.
“Vốn định đợi qua Thất Tịch rồi đuổi đi, ai ngờ vận số không tốt, hai chuyện không may lại đụng vào một chỗ.”
Đoạn thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020204/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.