Hạ Sơn Nguyệt dồn hết can đảm cất tiếng, nhưng giọng nói của nàng lập tức bị nhấn chìm giữa tràng âm thanh hỗn loạn — tiếng tỳ bà gảy liên hồi, tiếng trống rền rĩ, tiếng sáo réo rắt.
Không ai nghe thấy.
Giống như một bọt nước nhỏ nhoi tan biến giữa đại dương, không gợn nổi chút sóng.
Sinh mạng bị xóa sạch, tựa như cơn gió lướt qua không lưu lại dấu vết.
Hạ Sơn Nguyệt ngẩng đầu nhìn xe ngựa, dây thừng kéo xe được nhúng đẫm dầu trẩu, thô to chắc nịch.
Nàng lại nhìn sang chiếc đại cổ chỉ cách mình mười bước, viền mép trống chạm nổi hoa sen, viền ngoài dát vàng lấp lánh, lộ rõ vẻ xa hoa tột cùng.
Nàng nghiến răng, sải bước tới trước mặt trống, vung chày gõ xuống ——“Tùng!
Tùng!
Tùng!”
Âm nhạc im bặt.
Cả đám người trên xe ngựa thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó, tất cả đồng loạt nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng buông xuống —— nhìn thẳng vào mấy con kiến hèn mọn dưới đất.
“Chúng ta thắng rồi, đúng không?”
Hạ Sơn Nguyệt lần nữa lớn tiếng hỏi.
Lần này, cuối cùng cũng có người bật cười.
Là tên đàn ông to lớn, mày thưa tóc thưa, giọng cười chói tai:
“Ha ha ha ha!
Thắng? Thắng cái gì mà thắng?
Bốn đứa tụi bay còn sống nhăn răng ra đó!
Phải còn lại một đứa cuối cùng mới tính là thắng!”
Ánh mắt hắn đảo một vòng, nhìn ra mối quan hệ của ba mẹ con, bỗng giơ tay chỉ thẳng:
“Số Mười Lăm, mày giết mẹ mày, giết luôn con nhãi kia, mày sẽ thắng!
Cả núi bạc kia là của mày!”
Khâu Nhị Nương không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020185/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.