“Ngươi chạy thoát đến đây, dọc đường đã thấy bao nhiêu người? “Hạ Sơn Nguyệt cúi mắt, cố tình để lộ mũi kéo sáng loáng trong tay.
Nàng chậm rãi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng đã âm thầm niệm Phật: Cầu mong tiểu tử này đừng nhìn ra đôi chân đang run như cầy sấy và sự cứng cỏi bề ngoài rỗng tuếch này.
—— Chỉ cần thiếu niên tròn mắt kia bỗng dưng nổi sát tâm, ba mẹ con nàng sẽ hoàn toàn mất thế chủ động, chẳng còn chút sức chống đỡ nào.
“Chỉ thấy hai tên!” Thiếu niên tròn mắt đưa tay quệt mặt, khó khăn lau đi nước mắt chưa kịp khô: “Chỉ có hai gã đàn ông.”
Hạ Sơn Nguyệt khẽ gật, cúi người nhặt đoạn dây mây lên, trói hai tay thiếu niên lại với nhau.
Thiếu niên rất ngoan ngoãn, chủ động đưa tay ra trước, không hề kháng cự, thậm chí còn tỏ ra cực kỳ phối hợp, vẻ mặt bình thản ngoan hiền, nhưng trong lời nói lại ẩn chút hưng phấn quái dị: “Chúng ta… đi giết hai tên kia sao?”
Hạ Sơn Nguyệt mím môi cười nhạt: “Không đi.”
“Không đi?” Thiếu niên theo bản năng cao giọng, rồi chợt nhận ra không ổn, liền hạ giọng, rụt rè hỏi:
“Vậy… chúng ta làm gì?”
“Không làm gì cả, cứ chờ thôi.” Vừa nói, tay Hạ Sơn Nguyệt thoăn thoắt thắt chặt nút dây, gút thành cái nút chết cứng ngắc:
“Người khác muốn giết cứ giết, nhà ta chỉ cần tìm được đường ra khỏi núi, còn bạc vàng gì, không cần.”
Trói người chẳng khác nào trói heo.
Hạ Sơn Nguyệt phủi tay, vỗ nhẹ lên nút thắt: “Không tham bạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020184/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.