Đêm tối, hẳn là đêm tối.
Hạ Sơn Nguyệt tỉnh dậy giữa cơn đau âm ỉ nơi trán, đầu óc mơ hồ chưa kịp định thần —— Trước mắt bị một mảnh vải đen che kín, tối tăm mù mịt, chẳng thấy được gì, chỉ có thể nhờ tiếng ve sầu râm ran bên tai mà phỏng đoán thời gian.
Hai tay nàng bị trói ngược ra sau lưng bằng dây thừng thô ráp, ẩm ướt.
Dây siết chặt, giãy giụa vô ích.
Hạ Sơn Nguyệt cắn răng, mạnh tay véo một cái thật sâu vào eo mình.
Lực mạnh đến nỗi đầu móng tay xuyên qua lớp vải, bấm thẳng vào da thịt, đau thấu tận tim, khiến đầu óc vốn mơ hồ phút chốc thanh tỉnh.
Bên cạnh có người.
Hạ Sơn Nguyệt lập tức nín thở.
Trong màn đêm tĩnh mịch, ngoài tiếng bánh xe nghiến gãy cành lá vụn vặt, còn có cả tiếng y phục cọ xát khe khẽ, xen lẫn hơi thở đều đặn.
Bên cạnh không chỉ có một người, mà là rất nhiều người.
Những người này, có lẽ cũng vừa tỉnh dậy như nàng.
“…
Nương…”
Sơn Nguyệt khẽ khàng gọi.
Không ai đáp.
Tim nàng nhói lên, co rút từng cơn.
“Thủy, Thủy Quang…”
Nàng cất giọng cao hơn một chút.
“Tỷ, muội…muội ở đây…”
Giọng trả lời yếu ớt, xa xăm.
Âm thanh phát ra từ rất gần, chỉ cách nàng không bao xa.
Hạ Sơn Nguyệt thở hắt ra một hơi thật dài, thật chậm.
Vài tiếng hô hấp chung quanh dần trở nên nặng nề, có người bắt đầu tỉnh lại.
“Thủy Quang, đừng nói nữa.”
Sơn Nguyệt ghé sát, hạ giọng dặn dò, rồi lập tức im bặt.
Chỉ chốc lát sau, tiếng la hét, khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020182/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.