Lão chưởng quầy thu cằm, ngước mắt hờ hững nhìn Hạ Sơn Nguyệt:
“Ồ, tính đòi tăng giá?”
Hạ Sơn Nguyệt vẫn cười tươi:
“Ngài nói chi nặng nề vậy —— Tôi vẽ mẫu, nương tôi thêu mẫu, ngài thu mẫu, đã hai năm rồi.
Cứ hai tháng thu một chuyến, mỗi bức thêu vuông tròn đều tính ba đồng, từ trước tới nay chẳng hề đổi giá.
Còn bên Trần Ký, tháng trước có cô thợ lên huyện xem hàng, nghe nói mẫu quạt vuông như vầy bán được tận tám đến mười đồng.
So ra, chênh lệch cũng không ít.
Cô ấy còn rủ tôi cùng lên huyện bán mẫu, bảo sẽ trả tôi sáu đồng một mẫu, phần dư coi như tiền xe cộ và công dẫn mối.”
Nàng vừa nói vừa lôi ra từ giỏ mây một chiếc khăn tay, bên trong bọc một miếng kẹo chỉ đường:
“Cô ấy mới từ huyện về sáng nay, còn tiện tay mua giúp tôi món này.”
Lão chưởng quầy híp mắt, lướt qua Sơn Nguyệt một cái, sau đó cúi đầu cầm từng bức thêu trên quầy lên xem xét.
Khâu Nhị Nương len lén kéo nhẹ vạt áo con gái.
Sơn Nguyệt chớp mắt cười, tay khẽ vỗ lên mu bàn tay nương, ý bảo cứ yên tâm.
Xem hết hơn hai mươi bức thêu, lão chưởng quầy đặt xuống, thu cằm, hất ánh mắt nửa trêu nửa thật:
“Ừm, ta nhớ cô rồi.
Mẫu vẽ coi được, nhưng tay nghề thì thường thường —— Trần Ký trả cô sáu đồng, ta trả năm đồng, bán hay không?”
Khâu Nhị Nương chưa kịp nghĩ ngợi, chỉ nghe trưởng nữ sảng khoái đáp: “Bán!”
Lão chưởng quầy cười khẽ.
Mẹ con hai người lập tức kiếm một góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nhien-dan-thanh/5020181/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.