Chương trước
Chương sau
Đường núi nhỏ hẹp tức khắc nồng nặc mùi máu.

Xe ngựa chạy như bay, mà kiếm của Sở Ngôn từ đầu đến cuối đều bảo vệ kín kẽ.

Nửa đường gặp được Tam hộ pháp Ảnh Lôi lãnh suất ám vệ Cửu Trọng Điện đến tiếp ứng, truy binh Minh Chủ Phủ thấy tình thế không ổn, vội vàng rút đi.

Chân trời còn chưa sáng, xe ngựa đã về đến Cửu Trọng Điện.

Ảnh Lôi nửa đường mới biết chuyện, Ảnh hộ pháp xưa nay thẳng thắng hào sảng, nghe xong trợn trừng mắt: "Cái gì!? Mặc thị vệ... trúng độc của kẻ xấu?"

Đang nói nửa chừng, màn sau xe ngựa bị xốc lên. Mặc Nhận lại hôn mê từ lúc nào, được Điện chủ bọc trong áo của hắn ôm ngang xuống xe. Sở Ngôn sắc mặt nặng nề, đưa y đến thẳng Dược đường.

Ảnh Lôi càng thêm ngạc nhiên: "Điện, Điện chủ sao... Ặc! Thu Cẩn cô nương??"

Thu Cẩn ném cho hắn một cái liếc mắt lạnh lùng, trên mặt hiện rõ dòng chữ "làm ơn bớt nói lại, nghĩ nhiều lên", sau đó vội vàng đuổi theo Sở Ngôn.

Khi Mặc Nhận tỉnh lại, vài tia nắng ban mai đã phủ lên một góc Dược đường của Cửu Trọng Điện, xung quanh có tiếng bước chân tới lui.

Khi ý thức phục hồi, y cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cả người được ủ trong chăn mềm mại ấm áp. Tai y nghe được tiếng nói chuyện giữa Dược Đường chủ Lâm Quân và Điện chủ.

"Mặc thị vệ trúng độc quá nặng, thuộc hạ đã dùng ngân châm tạm thời phong bế cả độc tính lẫn nội lực của y, nhưng... đây chỉ là giải pháp nhất thời, không thể kéo dài. Vài ngày nữa độc tố tái phát, thế đến sẽ mãnh liệt hơn."

Tiếng nói của Lâm Quân trước nay đều vững vàng đáng tin cậy, lúc này không nhịn được mà hạ giọng: "Thứ này là hàn độc, gây tổn thương đến phế phủ kinh mạch, lại đồng dạng với công pháp Mặc thị vệ tu tập từ Ám đường trước kia, độc phát trên người y cũng nghiêm trọng hơn bình thường... Nếu không thể trừ tận gốc, sợ là không qua khỏi mùa đông này."

Mặc Nhận nghe thấy chủ thượng hô hấp không xong, nghẹn một hồi lâu, âm giọng mới trấn định lại: "Độc này... làm sao mới có thể trừ tận gốc?"

Lâm Quân: "Loại độc này ở Trung Nguyên chưa từng thấy, thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức, nhưng sợ là không đủ thời gian... Nếu có thể, cần lấy được giải dược từ người hạ độc."

"Người hạ độc," Sở Ngôn đứng phắt dậy, hốc mắt đầy tơ máu, sát ý sôi lên, "Bạch Hoa..."

"Điện chủ, chờ một chút." Lâm Quân cũng vội đứng dậy theo, "Túy sinh mộng tử trong người Điện chủ cũng phải nhanh chóng tiêu trừ. Thuộc hạ nghe Thu Cẩn cô nương nói, ngài cũng hít phải một ít khói độc kia..."

Sở Ngôn hiện tại làm gì có tâm trạng cho mấy chuyện này, hắn gạt Lâm Quân sang một bên, định rời khỏi Dược đường, lại đột nhiên nghe một tiếng gọi sau lưng: "Chủ thượng."

Sở Ngôn cứng đờ, tim như thắt lại.

Hắn chậm chạp quay đầu, thấy Mặc Nhận nằm nghiêng trên giường, đôi mắt nhìn về phía hắn.

Mái tóc dài của y xõa ra, phủ chồng lên đệm giường như vẩy mực. Gương mặt không còn huyết sắc, như cùng một tông với gối đầu màu trắng tuyết, vẻ mặt lại điềm nhiên và an tĩnh.

... Phảng phất như sắp tan biến trong một mảnh sáng mờ ảo này.

"A Nhận..." Đáy mắt Sở Ngôn đau nhức, cánh môi phát run, vội vàng quay lại mép giường.

Nhất thời, hắn cảm thấy hồn phách của mình va chạm mạnh với vận mệnh chú định, cảm xúc từ một đêm bi thống, sợ hãi, chua xót cùng hối hận và hổ thẹn từ bốn phương tám hướng ập đến, nghiền hắn thành bột mịn.

Hắn nghĩ: Trời xanh sao có thể tàn nhẫn như vậy.

Cho hắn chết đi sống lại, cho hắn mất rồi tìm được.

Cho hắn nhìn thấu màn sương, tìm về bản ngã; cho hắn phân định rõ thù địch, nắm thế thắng; thậm chí còn cho Thu Cẩn nhắc nhở hắn, cho hắn biết rõ người hắn thương cũng dành cho hắn loại tình cảm độc nhất vô nhị.

Rồi một lần nữa cướp đi hết thảy.

Mặc Nhận cố hết sức mà ngồi dậy, tóc rơi trên vai, chăn trượt xuống ngang hông.

Sở Ngôn liền giơ tay giũ thẳng chăn, một lần nữa đắp lên cho y, lại kéo y vào lòng mình giữ chặt. Mặc Nhận không kháng cự, ngoan ngoãn gối đầu lên ngực Điện chủ, tựa hồ Lâm Quân vừa nói "không qua khỏi mùa đông này" cũng không khiến y nhiễu loạn chút nào.

Thị vệ ngẫm nghĩ, thấp giọng nói: "Mặc Nhận đời này gặp được Điện chủ, đã là vạn hạnh..."

Lâm Quân đã không đành lòng nhìn nữa, nhắm mắt xoay người sang chỗ khác.

Điện chủ cắn chặt khớp hàm, đuôi mắt ửng đỏ, tầm mắt càng lúc càng nhòe đi. Sở Ngôn muốn nói gì đó để dỗ dành trấn an y, giống những lời đã nói suốt cả chặng đường về, nhưng lúc này thiên ngôn vạn ngữ đều không thể nói nổi thành lời.

Mặc Nhận thần sắc rất ôn hòa, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Sở Ngôn: "Lần này thuộc hạ không bằng người mới rơi vào tình cảnh này, sống chết có số, chỉ mong chủ thượng trân trọng hơn..."

"Không," Sở Ngôn lắc đầu, khàn giọng nói, "Cô không cho ngươi đi."



Ánh mắt Mặc Nhận càng mềm xuống, y thấp giọng cười: "Thuộc hạ không đi."

Y lặp lại từng chữ, giống như tuyên thệ: "Chủ thượng không cho, thuộc hạ không đi."

Nhưng vừa nói xong, y không nhịn được mà cúi đầu ho khan, một ít máu văng lên đầu giường, thân hình gầy gò của y như bị lạnh, rút vào trong chăn.

Sở Ngôn lòng đau như cắt, vội đưa nội lực vào người y: "A Nhận... đừng nghĩ nhiều. Bạch Hoa đã bị giam trong Hình đường Cửu Trong Điện, chỉ cần lấy được giải dược từ hắn..."

Mặc Nhận khó thở lắc đầu: "Chủ thượng, thứ cho thuộc hạ lắm lời, chỉ là Bạch Hoa... Khụ khụ, e rằng hắn không phải là người sẽ khuất phục bởi trọng hình. Khi hắn đứng cùng Yến Lạc, thuộc hạ cảm giác được hắn..."

Dừng một chút, y càng thêm khẳng định: "Hắn... với thuộc hạ là cùng một loại người."

Ánh mắt Sở Ngôn khẽ động: "Tử sĩ?"

Mặc Nhận lắc đầu: '"... Là trước sau không đổi."

Sở Ngôn im lặng không nói nữa. Mặc Nhận ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh: "Thỉnh chủ thượng yên tâm ở Dược đường giải độc, thuộc hạ muốn đến Hình đường gặp Bạch Hoa một lần."

......

Nơi sâu nhất trong Hình đường không lọt một tia sáng, hành lang quanh co chạy dọc những gian phòng giam giữ trọng phạm. Đường chủ Dương Nhất Phương cầm đèn đi phía trước Mặc Nhận, dẫn y đến gian phòng giam giữ Bạch Hoa.

Mặc Nhận mơ hồ thấy một thân áo trắng liền dừng bước, nói với Dương Nhất Phương: "Dương Đường chủ, đến đây là được rồi."

Dương Nhất Phương thấp giọng nói: "Mặc thị vệ cẩn thận, hắn là kẻ xảo quyệt. Hiện giờ ngươi không khỏe, lại không thể dùng nội lực..."

Mặc Nhận lắc đầu: "Không sao, lần này sẽ không như lần trước."

Y nhận lấy ngọn đèn trong tay Dương Nhất Phương, bước dọc theo lối vào. Đèn lồng chiếu sáng vách tường, có thể nhìn thấy trên những khe gạch đọng lại máu đen, là thứ mà những tù phạm từng bị giam giữ lưu lại.

"Mặc thị vệ."

Trong bóng tối bỗng truyền đến một thanh âm ngọt ngào trong trẻo.

Mặc Nhận nâng ngọn đèn trong tay, ánh sáng chiếu đến hàng rào xích sắt, bên trong là Bạch Hoa đang ngồi dưới đất.

Bạch Hoa ngửa đầu cười, gương mặt rạng rỡ như hoa: "Hóa ra Sở đại ca thích ngươi."

Giọng nói của hắn vẫn mềm mại như cũ, như một vị công tử nhã nhặn thanh cao, như thể người trước mắt hắn không phải là kẻ địch, như thể chính hắn không phải là tù nhân đang bị giam cầm mà là khách quý của Cửu Trọng Điện.

Mặc Nhận lãnh đạm nói: "Hóa ra Bạch Hoa công tử không thích Điện chủ của ta."

Y lần nữa đã buộc cao mái tóc dài, trên người được Sở Ngôn kiên quyết phủ lên kiện áo bào đen vàng dày dặn của hắn, thêm ba phần uy thế, nhưng cũng khiến gương mặt Mặc Nhận trông càng nhợt nhạt hơn.

Bạch Hoa ngạc nhiên, mắt đẹp trợn to: "Điện chủ của ngươi?"

Hàng mày mảnh mai tinh tế của hắn cong nhẹ, che miệng bật cười thành tiếng: "Các ngươi đã đến mức này rồi? Rõ ràng mới mấy tháng trước, Sở đại ca vẫn còn hôn ta."

Mặc Nhận thờ ơ.

Bạch Hoa điểm lên môi mình, chớp mắt cười nói: "Ừm... thế các ngươi đã từng hôn môi chưa? Đã làm những chuyện điên loan đảo phượng chưa? Ta nghe nói Ám vệ từ Ám đường Cửu Trọng Điện đều cấm dục, Mặc thị vệ không phải là lần đầu tiên đó chứ..."

Ánh mắt Mặc Nhận lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống người đang hồ ngôn loạn ngữ. Qua một lúc, y treo lồng đèn lên hàng rào.

Bạch Hoa trêu chọc y nửa ngày, thấy vẻ mặt Mặc Nhận không có chút biến đổi nào, bèn than thở một tiếng: "Ngươi thật chẳng thú vị chút nào."

Hắn nhướng mi hừ nhẹ: "Không sợ Sở Ngôn qua mấy năm sẽ chán ngấy ngươi sao?"

Dứt lời, mỹ nhân áo trắng lại lắc đầu, dường như rất tiếc nuối: "A... không đúng, Hoa Nhi quên mất, Mặc thị vệ làm gì còn có 'mấy năm' đâu."

Mặc Nhận bỗng nhiên mở miệng.

Y nhàn nhạt nói: "Chủ nhân của ngươi, tựa hồ không thèm để ý ngươi."

Bạch Hoa vui vẻ gật đầu, thản nhiên đáp: "Đúng vậy, chủ nhân chỉ muốn lợi dụng ta, Hoa Nhi thật đau lòng."

Mặc Nhận nói: "Điện chủ sẽ dụng hình với ngươi."

Bạch Hoa: "Ta cái gì cũng không nói đâu. Nhưng mà... Nếu Sở Ngôn tìm ta đòi giải dược cho ngươi, ta có thể nói với hắn: Sở đại ca, không ngại thì ngươi lấy mạng mình đến đổi ——"

Âm cuối của hắn bị tắc lại, vì Mặc Nhận đã giật sợi xích trên hàng rào, mà đầu kia của sợi xích đang vòng trên cổ Bạch Hoa. Xích sắt vang lên một chuỗi âm thanh loảng xoảng, Bạch Hoa bị một lực mạnh lôi đến, trán đập lên hàng rào chảy máu. Xích sắt thít chặt cổ, khiến hắn không thở nổi.

Bóng tối phía xa sâu thẳm như thủy triều. Ánh mắt Mặc Nhận dưới ánh đèn sắc bén như dao, y siết Bạch Hoa một lúc lâu mới lơi tay, cả người hắn ngã xuống đất, ho đến kinh thiên động địa.

"Khụ khụ khụ......"



Bạch Hoa sặc nửa ngày, dần dần mới có thể hô hấp trở lại. Một tay hắn bám lấy hàng rào, đầu ngẩng lên, vẫn là nụ cười mềm mại đến động lòng người: "Mặc thị vệ... Khụ khụ, ngươi thật may mắn, Hoa Nhi vô cùng hâm mộ."

Cánh môi hắn mơ hồ khép mở: "Sở Ngôn sẽ không chán ngươi. Hắn... khụ khụ, sẽ đối xử với ngươi thật tốt."

"... Ngươi biết không?" Bạch Hoa chậm rãi chớp mắt, nhìn Mặc Nhận đứng bên ngoài song sắt: "Loại người như Sở Ngôn... không động tình thì thôi, nhưng một khi đã đặt ai đó trong lòng, hắn sẽ không nhìn tới bất kỳ người nào khác nữa."

Mặc Nhận không nói gì. Bạch Hoa lại rầu rĩ cười mấy tiếng, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ: "Ta ấy à... Có đôi khi ta cảm thấy, không chừng dốc sức thêm mấy năm, ta sẽ chết tâm với chủ nhân, thật lòng yêu Sở đại ca. Nếu có ngày đó, biết đâu ta cũng có thể sống thoải mái hơn."

Mặc Nhận nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm trầm thấp lạnh lùng: "Ngươi sẽ không."

"Hửm? Là sẽ không chết tâm với chủ nhân, hay sẽ không yêu Sở Ngôn, hay sẽ không sống thoải mái?"

"... Đều sẽ không."

Bạch Hoa liền thoải mái thở dài: "A, vậy thì tệ thật."

Hắn lại hỏi: "Mặc thị vệ, có thể cho ta biết ta sai ở đâu không? Rõ ràng ta vẫn luôn dùng Túy sinh mộng tử."

Mặc Nhận lời ít ý nhiều: "Ác giả ác báo."

"Ôi, ngươi không muốn nói." Bạch Hoa tiếc nuối rũ mi, bĩu môi một cái, "Nhưng Mặc thị vệ không phải đến đây để tâm sự cùng Hoa Nhi sao?"

"... Lại nói, Điện chủ của ngươi không ghen à?" Hắn nâng tay áo lau đi vết máu chảy từ trán xuống sống mũi, lầm bầm, "Hoa Nhi dù sao cũng xinh đẹp thế này mà."

Mặc Nhận như cũ, không thèm để tâm đến lời nói nhảm của Bạch Hoa. Thị vệ ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng nói: "... Ta cùng chủ thượng đã mơ một giấc mơ rất dài."

"Trong mộng, ngươi đầu độc Điện chủ suốt mười năm. Năm thứ mười, ta chết, giấc mơ kết thúc, chủ thượng mơ lâu hơn một chút. Sau đó chúng ta tỉnh lại, biết được gian kế của ngươi."

Y vốn cho rằng Bạch Hoa sẽ không tin lời hoang đường như vậy, không ngờ Bạch Hoa thản nhiên gật đầu, dường như chấp nhận lời giải thích này, nói: "Vu Hàm Giáo chúng ta ngày lập giáo có truyền dạy: Người dùng độc, trong lòng không thể có độc. Nếu giáo chúng dùng độc hại người, thiên địa tất ban phạt."

Yết hầu của hắn khẽ động, suy tư một chút lại cười: "Ta từ nhỏ không tin vào chuyện thiện ác báo ứng, hóa ra lại có thật."

"Vậy ngươi chết như thế nào?" Bạch Hoa nheo mắt hỏi, "Bị ta hại chết sao? Hẳn là không đâu, nhất định là Sở Ngôn giết ngươi... Thế nào, cảm giác khi bị chủ thượng của mình xử tử chắc không dễ chịu gì?"

Mặc Nhận kéo áo choàng một chút, không khỏi cau mày.

Y không thích nhìn Bạch Hoa dương dương tự đắc như thế, lạnh giọng nói: "Trong mơ, ngươi vẫn luôn khuyên chủ thượng giết ta.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Nam Chính Sao Ngài Không Làm Theo Hợp Đồng

2. Họa Gió Tô Mây

3. Con Chó Của Pavlov

4. Cùng Tấn Trường An

=====================================

"Nhưng chủ thượng trước sau đều không xuống tay."

"Đúng như ngươi muốn, người phạm rất nhiều sai lầm, đắc tội rất nhiều người, đuổi đi không ít thuộc hạ trung thành."

"Người quên đi rất nhiều chuyện cũ, tinh thần bất ổn, mỗi đêm đều đau đầu, còn yêu ngươi đến mất hết lý trí."

Tiếng nói của thị vệ vang vọng trong Hình đường, như một dòng suối lạnh chảy xuôi.

Y đột nhiên giương mắt, từng câu từng chữ nói đến rõ ràng: "Nhưng chủ thượng không giết ta."

Sắc mặt Bạch Hoa có chút khó coi, mà Mặc Nhận lại chậm rãi nói tiếp, như muốn nhấn mạnh: "Cuối cùng ta tự chết, bởi vì năm đó tuyết rơi, quá lạnh."

Y nói đến đây, không nhịn được mà tự mình cười nhẹ, khóe môi cũng mềm đi rất nhiều. Giống như khúc mắc cuối cùng ở kiếp trước đã lặng lẽ được cởi bỏ, tiêu tán trong chính lời mình vừa buột miệng nói ra.

Mặc Nhận trong lòng nhẹ nhàng khoan khoái. Y đã dò ra thái độ của Bạch Hoa, nói chuyện với mỹ nhân điên khùng này bấy nhiêu là đủ rồi, y lười nấn ná thêm nữa, tay cầm lấy đèn lồng, xoay người rời đi.

Rốt cuộc mới bước hai bước, ánh đèn chiếu đến một dáng người quen thuộc.

Sở Ngôn ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, đăm đăm nhìn y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.