Nhìn lão hữu Cung lão gia vui sướng ôm đứa bé khoe khoang, Tiêu lão gia tức khắc thổi râu trừng mắt, mặt đầy ai oán, liếc mắt nhìn Tiêu Mục Thần, bụng đầy oán khí.
“Ai da! Chắt ngoan của ta, ta thật là có phúc khí, tiểu bảo bối của ta cười như này, sẽ không sợ gia gia, không tồi không tồi! Có bản lĩnh, không hổ là con cháu của nhà họ Cung.”
Cung lão gia mừng rỡ cả ngày không khép miệng được, thỉnh thoảng ôm đến bên người Tiêu lão gia lắc lư, nhìn người nọ anh mắt hâm mộ ghen tị, Cung lão gia liền cảm giác toàn thân thoải mái.
Cung Kỳ Diệp cùng Tiêu Mục Thần nhìn nhau một cái, trong mắt mang chút bất đắc dĩ, hai lão gia tử nhà mình liền đấu võ mồm, dường như càng già càng thường xuyên gọi điện thoại đi khoe nhà mình nhiều tác phẩm nghệ thuật, con cháu của mình hiếu thảo cỡ nào, người ta nói càng già càng ấu trĩ, quả thực như thế.
“A Diệp nha! Ngươi đặt tên sao?”
“Cung Trạch Cẩn.” Cung Kỳ Diệp hơi gợi lên cánh môi, đáy mắt ánh sáng nhu hòa uyển chuyển lưu động, giống loan thương bích u đàm.
“Khá tốt!” Cung lão gia tử vừa lòng gật gật đầu, nhìn tiểu bảo bối trong ngực, cùng với cha hắn ngũ quan tương tự, giống như là bản thu nhỏ của Cung Kỳ Diệp, bỗng nhiên, cằm cảm thấy đau đớn, chỉ thấy Cung Trạch Cẩn cười híp mắt, dường như nhìn thấy đồ vật thú vị, dùng cặp ta nhỏ mềm yếu như không có xương ở không trung múa may, thỉnh thoảng đánh tới cổ Cung lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nghien-xuyen-sach/785031/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.