Bộ váy liền thân bằng lụa màu xanh đậm tôn lên làn da trắng nõn của cô mà chuyển động, sợi tóc xõa ra từ hai bên tai, một chiếc kẹp tóc tinh xảo màu bạc kẹp lấy mái tóc đen, Mạc Nghiên nhìn bộ dáng mình trong gương, môi nhỏ cong lên vừa lòng.
Vừa xuống lầu một, nhìn đại sảnh chật kín khách, thoáng cái im lặng, Mạc Nghiên liền bày ra một kế độc ác đối với Cung Kỳ Diệp và Diệp Ngự Hàn, hai tên đàn ông thúi này!
Thậm chí còn không nói rằng người thân của Thần, Uyên và Dịch cũng ở đây. Nhìn xem, để một nhóm người lớn tuổi chờ đợi cô, đừng hòng cô cho sắc mặt tốt với mấy anh.
“Nghiên Nghiên, có nhớ lão già này không!”
Lão Tiêu nhìn Mạc Nghiên cười đắc ý, đôi mắt sáng suốt khẽ cong nhìn lõa Cung bên cạnh, khóe môi nhếch lên khiêu khích lộ ra một nụ cười tươi rói! Bày ra bộ dáng khoe mẽ tôi và cháu dâu rất thân, đâu có ai bảo thủ như ông.
"Đương nhiên là nhớ, Tiêu gia gia!" Mạc Nghiên nheo mắt, cong môi cười.
Cung lão gia tử cảm thấy trán hơi giật giật, nắm tay áp vào môi, khẽ ho.
“Nghiên nha đầu, ta là Diệp gia gia.”
“Cung gia gia!” Mạc Nghiên hơi cung kính cúi đầu.
Quý Nghuyệt Nhiêu đưa tay ra, đôi mắt phượng nở nụ cười.
“Ta là mẹ của Hàn Ngự, Quý Nghuyệt Nhiêu, anh ấy là Diệp Dập Lâm, cha của Hàn Ngự , nào, Nghiên Nghiên gọi chúng ta là ba mẹ đi.”
“Ba, mẹ.”
Alberta nheo đôi mắt xanh lục, ánh mắt thờ ơ quét qua chiếc váy màu xanh đậm, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nghien-xuyen-sach/785030/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.