"Tỉnh?" Mắt đen ôn nhu liếc nhìn bé xon, giọng nói trầm thấp mang theo nhu tình, động tác trên tay vuốt ve mái tóc tán loạn của cô.
"Ngô... Mệt mỏi quá... Thân thể nhức mỏi quá..." Trong giọng nói không tự giác thể hiện chút oán giận, Mạc Nghiên trừng mắt nhìn anh.
"Vậy để anh ôm em dậy được không?" Tromg giọng nói trầm thấp hàm chứa ý cười, hơi thở nồng đục nhẹ nhàng phun ở bên lỗ tai cô.
"Em tự mình dậy là được!" Mạc Nghiên trừng mắt với anh. Nhìn trong con ngươi của anh tràn đầy sự cưng chiều, cô hơi hơi loạn phiêu tầm mắt, biểu tình tựa như e lệ lại tựa như ngọt ngào.
"Anh chờ em ở bên ngoài, bữa sáng đã chuẩn bị xong!" Tiêu Mục Thần cúi xuống hôn lên trán Mạc Nghiên, sau đó xoay người rời đi.
Mạc Nghiên mới vừa bước vào nhà ăn thì ngay lập tức nhận được 4 tầm mắt u oán từ 4 người đàn ông kia, duy chỉ có một mình Tiêu Mục Thần là vui vẻ thoải mái. Cô cẩn thận ngưng thần nhìn kỹ thì lại thấy 5 người bọn họ nói chuyện qua lại với nhau giống như cảm giác vừa rồi của cô chỉ là ảo giác.
"Mấy anh... Đều không đi làm sao?" Mạc Nghiên tiếp nhận dĩa thức ăn từ trong tay Diệp Hàn Ngự rồi nghi hoặc hỏi.
5 người đàn ông trầm mặc liếc nhìn nhau một chút.
"A Thần, tao nhớ là công ty của mày gần đây có một vụ án cần phải xử lý, mày có phải nên rời đi hay không?" Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, trong đôi mắt xanh phỉ thúy hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nghien-xuyen-sach/784871/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.