Bỗng chốc, Tiêu Mục Thần cúi đầu xuống hôn lên tuyết nhũ của cô rồi nhẹ nhàng ngậm lấy hai đóa tuyết mai đỏ tươi kia. Thỉnh thoảng, anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ý loạn tình mê của Mạc Nghiên, bàn tay to mang theo vết chai mỏng vuốt ve từ bụng nhỏ xuống giữa hai chân, sau đó dùng ngón tay cái mềm nhẹ xoa xoa hoa đế mẫn cảm.
Mạc Nghiên thở dốc một hơi thì bất chợt bị một cổ khát vọng xa lạ chiếm cứ lấy suy nghĩ, đầu óc cô hỗn độn, thân thể bất lực nâng lên.
"Ha a... Hừ... Ân..." Tiếng ngâm khẽ vui thích được thốt ra từ miệng Mạc Nghiên, trong cơ thể giống như có một ngọn lửa vô danh đang đốt cháy khiến cô nóng bức khó nhịn.
"Nghiên Nhi thật đẹp..." Môi lưỡi của Tiêu Mục Thần không chịu rời đi thân thể cô. Đột nhiên, anh dùng ngón giữa cắm vào trong u huyệt chặt hẹp, sau đó nhẹ nhàng đâm thọc, mắt đen tràn ngập nồng đậm dục vọng và mê luyến nhìn bé con uyển chuyển yêu kiều rên rỉ dưới thân.
"Ân hừ... Còn muốn..." Khoái cảm lửa nóng lan tràn ra toàn thân và đánh sâu vào ý thức của Mạc Nghiên. Cô khó nhịn rên rỉ, mắt đẹp mê mang nửa nheo lại, cảm giác hư không trong hoa huy*t không ngừng kêu gào, vòng eo nhẹ nhàng đong đưa theo ngón tay của Tiêu Mục Thần, đôi mắt mang theo quyến rũ bất mãn trừng mắt nhìn anh.
"Thật ngoan, anh lập tức sẽ cho em ngay..." Tiêu Mục Thần dỗ dành bé con dưới thân rồi lưu loát rút ngón tay ra, sau đó đưa côn th*t dựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nghien-xuyen-sach/784870/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.