"Nhóc con, không nhận ra anh sao?" Tiếng cười sang sảng thân thiết hấp dẫn tầm mắt của Mạc Nghiên theo.
Khuôn mặt người đàn ông vốn thanh lãnh tuấn dật khi nhìn đến Mạc Nghiên ngay lập tức bị hòa tan. Một đôi con ngươi đen như mã não kèm theo nụ cười nồng đậm sự cưng chiều lộng lẫy giống sao trời lộ ra làm lòng người ôn nhu, hai hàng lông mi dài cong vút tựa như cánh chim, ngũ quan tinh tế, hơi thở nho nhã như gió xuân vờn quanh bên cạnh hắn, cánh môi hơi mỏng mang chút hồng nhạt làm người ta nhịn không được muốn hôn lên, hắn sung sướng nhếch khóe miệng lên.
Nhìn biểu tình mờ mịt nghi hoặc của Mạc Nghiên, bàn tay anh không khỏi bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, thỉnh thoảng than nhẹ."Đúng là nhóc con không có lương tâm, anh là Sở Cẩn Húc – anh Húc a! Khi còn nhỏ, anh nhìn em ngày một lớn lên nhưng sau đó lại di dân cùng với gia đình đến nước Pháp. Nhóc con, đừng nói là em đã thật sự quên anh rồi nhé?"
"Anh... Húc?" Mạc Nghiên chớp chớp mắt, trong đầu nháy mắt hiện lên một chút đoạn ngắn. Trước lúc gặp Long Ngạo Thiên, cô nhớ rõ rằng là mình thực thích lẽo đẽo theo sau một ông anh. Hồi còn nhỏ, cô là con gái một nhưng lại có được một người anh trai che mưa chắn gió, đó là 1 điều khiến cô kiêu ngạo. Khi Sở Cẩn Húc muốn xuất ngoại, cô khóc thành một bé con đầy nước mắt, thút tha thút thít rất đáng thương. Sở Cẩn Húc cũng đã hứa là sau khi lớn lên thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nghien-xuyen-sach/784848/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.