"Đủ..." Tay nhỏ để ở trước ngực Tư Đồ Dịch, nén giận trừng mắt nhìn anh nhưng lại không ngờ rằng bộ dạng này của cô rất mê người, hai má đà hồng, đôi mắt long lanh đầy nước, môi đỏ khẽ nhếch phun ra mùi hương làm người ta say mê.
"Không có biện pháp... Nghiên Nhi quá mê người." Môi mỏng tham lam hôn lên cái trán, mí mắt, gương mặt, cánh môi cô. Anh kiềm chế dục vọng sôi trào sâu trong nội tâm, ngón tay dài nhẹ lau son môi dính ở khóe miệng đi, động tác ưu nhã lại tô cho anh thêm vẻ tà tứ.
Mộc Trạch Uyên đợi Mạc Nghiên thở dốc xong, nhẹ nhấp miếng trà nhìn cô. "Đi ngay bây giờ luôn sao?"
"Ân...." Mạc Nghiên kinh ngạc rồi vội vàng gật đầu. Cô chỉ sợ bọn họ thay đổi tâm ý, không cho cô rời đi.
"Đi thôi! Đúng lúc anh muốn đi xử lí mấy chuyện lặt vặt, tiện chở em luôn!" Mộc Trạch Uyên cầm chiếc chìa khóa xe lên, sau đó kéo tay Mạc Nghiên, ôm chặt eo cô.
"Được rồi! Nếu Mèo con muốn về nhà thì ngày mai anh lại đến. Mèo con nhớ rõ phải ngoan ngoãn trở về nha!" Diệp Hàn Ngự cười cười. Nhìn bé con ngoan ngoãn gật đầu, anh mới vừa lòng đứng dậy.
"Cùng nhau đi thôi!" Tư Đồ Dịch đứng dậy, phủi phủi quần áo.
Ba chiếc xe thể thao đời mới nhất chạy ra khỏi bãi đỗ xe. Từng người tăng tốc chạy nhanh hướng mục tiêu mình đi.
Mộc Trạch Uyên liếc mắt nhìn bé con yên tĩnh. "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là... Cảm thấy đã lâu chưa về nhà..." Mạc Nghiên nhìn cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-nghien-xuyen-sach/784847/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.