Cùng với tiếng bước chân đến gần, "Cạch" một tiếng, cửa mở, sau đó vẻ tươi cười của mẹ Yukimura cứng lại, bởi vì người mở cửa không phải Yukimura, mà là Nami.
Mẹ Yukimura lập tức cảm thấy tức giận không có chỗ trút lên, đang muốn nhìn con trai
mình giật mình...
"Nami, sao lại là con! Seiichi đâu?!" mẹ Yukimura cau mày, hỏi Nami.
Nami thấy mẹ bỗng dưng tức giận như vậy, cô cũng ngẩn người: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Sáng hôm nay, anh ấy đã đi đến trường luyện tập tennis, đã về đâu!"
Nói tới đây, đột nhiên tầm mắt vừa chuyển, thấy được Sumitobi phía sau mẹ mình, cô lập tức há to miệng cười, xông lên một cái, trực tiếp vòng qua mẹ Yukimura, nhào vào trong lòng Sumitobi.
―Chị Sumitobi! Sao chị lại tới đây?"
Sumitobi ngơ ngẩn, thiếu chút nữa không đỡ được Nami, nhẹ nhàng thở ra, Sumitobi vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Chị trong cửa hàng tiện lợi trùng hợp gặp bác gái, bác gái liền mời bọn chị đến đây!"
Mà "Bác gái" mà Sumitobi nhắc tới giờ phút này đang buồn rầu, sao bà lại quên là hôm nay con trai đi tập luyện chứ, chẳng lẽ mình thật sự già đi nên trí nhớ không tốt?
Sumisaku rất khó chịu khi thấy Nami nhào vào trong lòng Sumitobi, còn trò chuyện vui vẻ với Sumitobi, quan trọng nhất là cái tên Nami kia không thèm nhìn cô! Vì thế Sumisaku lập tức túm Nami ra khỏi lòng Sumitobi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Yukimura Nami, cậu đừng ôm chị của tớ mãi không buông ra như thế!"
Sumisaku còn nhấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dien/1924886/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.