Mắt thấy Yukimura kéo Sumitobi đi, Sumisaku ngẩn người, chị cô đi mất rồi, cô làm sao
bây giờ? Còn mẹ Yukimura thì lại nhẹ nhàng thở ra.
"Thật là, không kích thích thằng bé thì nó sẽ không biết đường mà hành động, đứa con trai này cũng có lúc khiến người ta phải quan tâm!" gương mặt mẹ Yukimura đầy biểu cảm
‗chỉ tiếc rèn sắt không thành thép‘, làm Sumisaku không nhịn được rất muốn nói rằng có
đứa con vĩ đại như vậy mà bác còn muốn thế nào nữa?!!
Sumisaku và Nami nhìn nhau, cùng thở dài...
Sumitobi bị Yukimura kéo ra cửa, chỉ có thể sững sờ đi theo phía sau Yukimura, Yukimura vẫn nắm tay cô không buông, thẳng đến khi đi được một đoạn đường, không nhìn thấy nhà Yukimura nữa, Yukimura mới buông tay Sumitobi ra.
Bàn tay không còn độ ấm lòng bàn tay của Yukimura nữa, Sumitobi đột nhiên cảm thấy hơi mất mát, nhưng không nghĩ nhiều, bởi vì Yukimura đã xoay người nhìn cô.
Nghĩ Yukimura muốn nói gì đó, ai ngờ Yukimura trực tiếp giơ tay ra trước mặt cô, cầm một tờ giấy vẽ được cuộn cẩn thận và buộc bằng dây trang trí.
Sumitobi nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Yukimura đang mỉm cười, Yukimura bất đắc dĩ nói: "Sumitobi đã quên rồi à? Đây là lời đáp ứng cậu trên vườn hoa nóc nhà ở lễ hội Hải Nguyên"
Lễ hội Hải Nguyên, vườn hoa nóc nhà? Sumitobi nghĩ nghĩ, mới phản ứng lại là có
chuyện như vậy, Yukimura đã vẽ xong nhanh như vậy sao?
Điều này làm Sumitobi kích động, khóe miệng không nhịn được gợi lên một độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dien/1924885/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.