Khang phi ngồi ở trên giường, muốn ngủ nhưng không ngủ được. Lại là một năm từ cựu nghêng tân, mình ở trong cung này cũng sắp gần chín năm rồi. Nhận được cái gì? Lại mất cái gì? Nhiều khi Khang phi cũng không muốn nhớ lại quá khứ. Nàng luôn cảm thấy quá khứ có quá nhiều đau khổ, dễ dàng khiến người ta sa vào, không thể tự kiềm chế. Thế nhân đều thích mua dây buộc mình, nhưng nàng hiểu được, chỉ có thể vứt bỏ gông xiềng, mới có thể nhìn thấy tương lai. 
Đang suy nghĩ, cửa mở một khe nhỏ, một bóng người khập khiễng nhảy vào. Khang phi vừa nhìn bộ dạng ngốc nghếch kia, liền muốn đỡ trán thở dài, “Không phải ngươi đã ngủ sao?” 
Dám không gõ cửa liền vào, hiển nhiên là Dương Quỳnh. Nàng khoác một cái áo choàng, ngay cả đai lưng cũng không buộc. Đương nhiên, hiện tại trông cậy vào tay nàng có thể buộc đai, thật sự là có chút khó khăn. 
“Đêm giao thừa, làm sao có thể ngủ sớm như vậy? Ta thấy Thiên Linh cứ khuyến khích ta uống rượu, nếu ta không giả say, thì thật sự không dậy nổi rồi.” Dương Quỳnh nói xong, chạy tới bên giường, “Sao ta có thể để ngươi một mình đón năm mới được?” 
Trong lòng Khang phi ấm áp. Nhìn bộ dạng của nàng, nhịn không được cười nói: “Mau vào đi, cẩn thận cảm lạnh.” 
Dương Quỳnh chỉ chờ những lời này, chui vào trong chăn của Khang phi, mang theo khí lạnh làm Khang phi hơi run rẩy. 
Áo choàng của Dương Quỳnh được Khang phi đặt lên chiếc bàn con bên cạnh. Khang phi quay đầu lại nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-vo-tam/648708/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.