Khang phi liếc nhìn nàng một cái, nói: “Đã như vậy rồi mà còn không thành thật? Rõ ràng là ngày thường ngươi động tay động chân chọc ông trời phẫn nộ nên mới có kiếp nạn này.” 
“Nương nương, ta đã thảm như vậy rồi, người đừng lấy ta làm trò cười nữa được không.” Dương Quỳnh nói xong mềm giọng, “Eo của ta vừa đau lại vừa xót.” 
Khang phi bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn đưa tay giúp nàng xoa bóp, “Mới vừa rồi thấy Thiên Linh bóp eo ngươi, bổn cung còn tưởng ngươi lại bắt nạt nàng.” 
“Ta nào dám?” Eo Dương Quỳnh được Khang phi xoa bóp vài cái, cảm giác tốt hơn nhiều. “Thế này cũng không biết khi nào mới có thể khỏi?” 
Khang phi cười, “Thế nào? Sốt ruột?” 
“Đương nhiên. Nương nương người còn để cho ta một chỗ tốt mà.” Dương Quỳnh nhìn Khang phi, vẻ mặt tính mưu tính kế cười cười. 
Khang phi đỏ mặt, tay đang xoa bóp cho Dương Quỳnh dùng sức véo nàng một cái, “Khi nào mới có thể đứng đắn được?” 
Dương Quỳnh khoa trương kêu thảm một tiếng, “Nương nương, người mượn cơ hội trả thù.” 
Khang phi không đếm xỉa, lại véo hông nàng vài cái, lúc này mới hả giận. Dương Quỳnh kháng nghị vung vẩy như múa tay Doraemon của mình. Khang phi cười nói: “Khi nào tay ngươi có thể động, thì hãy động những tâm tư kia.” 
Ánh mắt Dương Quỳnh sáng trong, có lẽ Khang phi không biết, lúc này nàng cười thật đẹp. Không còn là nụ cười nhàn nhạt ngày thường, chỉ là khóe miệng cong lên, nhưng ngay cả trong ánh mắt cũng đều là ý cười. Hóa ra thần sắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-vo-tam/648707/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.