"Nàng tuổi bánh bao sao? Dám nói chuyện với bản vương như thế?"
Hắn lại nhìn đi chỗ khác mà nói. Tuy câu nói là đang khiển trách nhưng giọng điệu lại không phải như thế.
"Tuổi bánh bao? Điện hạ đang nói gì thế? Làm gì có tuổi bánh bao cơ chứ? Năm nay thần thiếp chỉ mới mười bảy tuổi thôi"
"Mười bảy?"
Một bên chân mày của Âu Dương Vũ Mặc nhướng lên, nhìn Quân Dao, hỏi lại thêm một lần nữa.
"Không sai, là mười bảy đấy. Mười! Bảy!"
Thiên Quân Dao nhấn mạnh, đọc rõ hai chữ "mười bảy".
Khóe miệng Âu Dương Vũ Dịch nhếch lên, ánh mắt thay đổi, từ cảnh giác chuyển sang một chút đùa cợt dịu dàng.
"Vậy sao...?"
Nhìn thấy Vũ Mặc có vẻ đang cười đùa mình. Quân Dao quay hẳn về phía hắn.
"Điện hạ đang cười thần thiếp sao?"
Không ngờ "Thiên Quân Dao" lời đồn xấu xa trong thiên hạ lại có vẻ mặt như thế này trước mặt mình. Nếu không tranh thủ chọc nàng ấy một tí, không phải là sẽ uổng sao?
"Bản vương cười khi nào? Nàng nôn đến hoa mắt rồi à? Lập tức chấn chỉnh lại ngay cho bản vương"
"Xì..."
Thiên Quân Dao phồng miệng "xì" một tiếng, đập đập vào y phục, cúi mặt xuống giận dỗi.
Ánh mắt vẫn theo dõi theo nàng. Hắn nhếch miệng cười một cái hài lòng.
Trời dần tối.
Đoàn người đến một khách điếm để nghỉ ngơi.
Khách điếm này vốn đã được đặt trước. Hôm nay không có khách, chỉ có đoàn người của Âu Dương Vũ Mặc ở lại nghỉ ngơi.
Xe ngựa dừng trước cửa khách điếm.
Đặt thang xuống, Vũ Mặc đi ra đầu tiên. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-dao-doc-phi/962942/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.