Mặc Đồng tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng lớn, dưới thân là một chiếc sofa rất êm và mềm, cả người nằm trên sofa cảm giác ấm áp như được ai ôm vào lòng, trên người đắp một chiếc áo khoác dài nhạt màu.
Ký ức bắt đầu trở về từng chút một, cậu nhận ra chiếc áo khoác này.
Cậu ngồi bật dậy, nhưng không khống chế nổi cơn choáng váng đầu, lại ngã xuống.
Một giọng đàn ông truyền đến.
“Tỉnh rồi à?”
Một bóng người cao lớn phủ xuống, bàn tay to lớn đặt lên trán cậu.
“Không sốt, cậu chắc là đói thôi, tự đứng lên được không?”
Đôi bàn tay to lớn kia đỡ dưới cánh tay cậu, hơi dùng sức liền giúp cậu ngồi dậy.
Mặc Đồng mặt đối mặt người đàn ông nọ.
Chu Thích Hoài.
Con trưởng của Chu Quảng Phúc.
Mười mấy tuổi thì đi du học, sau lại chuyên phụ trách quản lý và mở rộng sự nghiệp ở ngoại quốc của Chu gia.
Hiện nay là người đứng đầu Chu gia.
Cũng là người hôm đó giúp cậu cản lại cái tát của Chu Thích Nhã.
Mặc Đồng nhấc chiếc áo khoác trên người ra, chậm rãi đứng lên.
Đầu vẫn còn choáng váng, Mặc Đồng cắn răng nhịn qua cơn chóng mặt, nói, “Cảm ơn, Chu tiên sinh. Tôi phải đi rồi.”
Chu Thích Hoài đưa tay cản cậu lại, khiến cậu ngồi lên sofa.
“Cậu cứ đi như vậy sẽ ngã mất, chờ một chút.”
Anh ta đi tới chiếc bàn lớn, ấn chiếc điện thoại đặt trên bàn, nói, “Sue, cô đi gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203249/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.