Mặc Đồng nhắm mắt lại cười khẽ.
“Vậy sao? Tôi thật ra có đức có tài gì mà khiến Chu tiên sinh ngưỡng mộ như vậy?”
Chu Thích Hoài cũng cười, “Đó là chuyện của tôi.”
“Vậy có đáp ứng hay không là chuyện của tôi.”
“Đúng vậy,” Chu Thích Hoài nói, “Là chuyện của cậu. Thế nhưng, nếu cậu mà đáp ứng, thì cậu là một cậu nhóc thông minh.”
Mặc Đồng nói, bây giờ thằng nhóc thông minh này phải đi học rồi, xin Chu tiên sinh thứ lỗi, không hầu chuyện được.
Xoay người đi tới cửa.
Đột nhiên, người đàn ông phía sau thở dài, nói:
“Mặc Đồng Mặc Đồng, quả thật người cũng như tên.”
Ngây ra một chút, người đàn ông kia đã đến gần, thân hình cao to khiến người ta thấy bị áp bách. Anh ta lấy danh thiếp nhét vào túi Mặc Đồng, “Nghĩ cho kĩ rồi đến địa chỉ này tìm tôi.”
Mặc Đồng ra khỏi công ty của Chu thị.
Chiều đầu thu, nắng vẫn rất tốt, nắng như những mảnh kim loại vỡ vàng rực chiếu vào mặt, vào người Mặc Đồng.
Mặc Đồng chỉ thấy lạnh thấu xương.
Cậu nghe tiếng răng mình đánh vào nhau lập cập.
Cậu vẫn không rõ vừa xảy ra chuyện gì.
Khi nghe người đàn ông kia ung dung nói, “Tôi muốn cậu”, cậu chỉ thấy như nghe truyện cười, nhưng lại không rõ, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Không lẽ trên mặt cậu có viết hai chữ “đê tiện” sao? Cậu vô thức đưa tay sờ mặt.
Cậu biết người đàn ông kia nói thật, hắn ta lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203248/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.