Chu Thích Hoài mở cửa.
Hai người, một ngoài cửa một đứng trong, lẳng lặng nhìn nhau vài giây.
Chu Thích Hoài nhẹ nhàng đưa tay ôm vai Mặc Đồng, dẫn cậu vào trong phòng.
Chu Thích Hoài nói, “Đến đây, cùng ăn cơm chiều đi.”
Mặc Đồng nhìn trên bàn bày biện khéo léo bốn món mặn cùng một món canh đựng trong bộ đĩa sứ trắng viền vàng, nhẹ nhàng tỏa khói lượn lờ.
Mặc Đồng chỉ cảm thấy mệt mỏi, như thể bị một tấm thảm đen dày chụp xuống.
Cậu lảo đảo đáp, “Xin lỗi, trước tiên tôi muốn nghỉ ngơi một lát, được không?”
Chu Thích Hoài nhìn khuôn mặt tái xanh của cậu, nói, đến đây.
Dẫn cậu vào phòng ngủ.
Từ trong tủ áo lấy ra một bộ áo ngủ đưa cho cậu.
“Cậu có thể tắm trước, rồi nghỉ ngơi một chút.”
Trong phòng ngủ có hẳn một nhà vệ sinh, dù không lớn nhưng rất thoải mái.
Mặc Đồng tắm thật nhanh, nằm sấp xuống giường, trong lúc mơ màng, cậu nghĩ, thì ra muốn tự cảm khái cho số phận của một chút cũng cần phải ăn no ngủ đủ trước.
Gần như lập tức, cậu liền ngủ.
………………..
Khi Chu Thích Hoài đẩy cửa tiến vào, Mặc Đồng đã ngủ say.
Anh ta đứng bên giường nhìn cậu.
Cậu thiếu niên kia nghiêng mặt nằm sấp trên giường, đến chăn cũng quên đắp.
Khuôn mặt ngủ say mất đi vẻ thanh lãnh, lấy lại vẻ tinh thuần còn đến ba phần trẻ con, lại thêm ý ngủ thâm nồng, xem ra quả thật là hao tâm tổn lực quá mức. Tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203246/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.