Trên bàn là bốn món ăn cùng một món canh, thanh đạm nhưng chế biến rất khéo.
Chu Thích Hoài mỉm cười hỏi, “Sao hôm nay em lại làm cơm?”
Mặc Đồng cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Nghỉ lâu như vậy, người cứ nhuyễn ra. Tính ra hoạt động một chút cũng tốt.”
Chu Thích Hoài cười xoa xoa tóc Mặc Đồng, “Cơ thể xương cốt cũng đâu có rắn chắc gì, nghỉ ngơi nhiều một chút không tốt sao?”
Lại là cái ngữ điệu ôn hòa thế này, khiến người không tự chủ được mà bị cuốn vào.
Mặc Đồng cúi đầu xới xới cơm trong bát, chỉ thấy tay không kềm được run lên, đánh vào cạnh bát, tiếng vỡ rất nhỏ nhẹ vang lên.
Chu Thích Hoài nói, “Anh xem bảng điểm của em rồi, thi tốt lắm, Mặc Đồng.”
Mặc Đồng nói, “Phải vậy chứ, Chu tiên sinh, ông tốn nhiều tiền như vậy, tôi cũng nên cho ông xem qua thành tích trong quá khứ để không phụ lòng ông chứ.”
Lòng hận mình không giấu được chút run rẩy trong giọng nói.
Chu Thích Hoài hình như không nghe ra, “Ăn ngon lắm, Mặc Đồng.”
Ăn cơm xong, Mặc Đồng liền muốn về phòng, lại bị Chu Thích Hoài gọi lại.
“Mới ăn cơm xong đã trốn vào phòng, đối với dạ dày không tốt đâu. Đến đây ngồi một chút.” Anh ta vỗ vỗ chiếc sofa.
Mặc Đồng hơi sửng sốt, sau lại cũng đi đến ngồi xuống.
TV đang phát chương trình âm nhạc, một bài rất quen, “Lương Chúc”.
Chu Thích Hoài bỗng nói, “Bọn họ là một đôi cầu nhân đắc nhân [1].”
Mặc Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203218/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.