Từ sau ngày đó, An Nhiên và Chu Thích Hoài yêu nhau.
“Đó là những ngày tốt đẹp nhất đời tôi.” Chu Thích Hoài khép hờ mắt nói.
Anh ta quan tâm đến việc học của cậu, khích lệ cậu giành hạng nhất toàn khối, chăm lo cho sức khỏe cậu; có một thời gian, cơ thể niên thiếu tăng trưởng đặc biệt nhanh, thường thường thấy đau chân, anh ta mỗi ngày đều dẫn cậu đến một cửa tiệm nhỏ cách trường ba con phố, uống một bát chiêu bài đầu cốt thang. Chu Thích Hoài nghĩ, bát canh kia ngon hơn canh của bất cứ nhà hàng cao cấp nào cậu từng uống qua.
Cậu thiếu niên trẻ tuổi thường hăm hở ôm lấy thắt lưng An Nhiên, tha thiết nói, thầy, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, chúng ta cũng đừng xa nhau được không? Cuối cùng rồi sẽ có cách, chúng ta sẽ ở bên nhau đúng không?
Ngày ngày đều tốt đẹp như vậy, chỉ trừ chút ưu sầu lúc nào cũng nhuộm giữa đôi mày của An Nhiên.
Trong lòng anh ta thấy hổ thẹn, cái hổ thẹn đó lẫn vào giữa niềm vui sướng khi yêu, giống như áng mây đen thỉnh thoảng lướt qua bầu trời.
Ánh mắt Chu Thích Hoài rơi xuống trên mặt Mặc Đồng, khuôn mặt kia đã mất hết nhan sắc, “Thầy An khi đó vẫn thường nhắc đến cậu đấy, ông ta luôn nói cậu đáng yêu thế nào, đeo người ra sao, còn nói mắt cậu đẹp như thế nào, nên ông ấy mới đặt tên cho cậu là Mặc Đồng.”
Mặc Đồng muốn vùng tay ra, nhưng thể nào cũng không được; bàn tay kia như gọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203174/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.