Tối hôm đó, Mặc Đồng không về căn nhà kia. 
Cậu ở lại chỗ Cha. 
Khi tất cả tĩnh lặng trở lại, tất cả chân tướng trồi lên khỏi mặt nước, Mặc Đồng phát hiện bản thân lại rất bình tĩnh. 
Khi đau đến chết lặng, lại có một phần kiên định không tưởng tượng nổi, không gì tổn hại được. 
Ta đã chìm đến đáy, đã không còn hy vọng, cũng không còn sợ hãi điều chưa biết nữa. 
Dưới đáy nước lạnh lẽo, nhìn tình yêu dần dần rời xa, không bao giờ trở về nữa, không trở về được nữa. 
Mặc Đồng ngủ trên sàn nhà, chỉ nghe hơi thở nhè nhẹ của Cha. 
Sau khi Chu Thích Hoài đi, sắc mặt Cha vẫn luôn u ám, không nói một lời, dường như bị quá khứ cùng hiện tại đè thật nặng trên lưng. Ánh mắt ông thẫn thờ, khi chạm vào ánh mắt Mặc Đồng, lại lập tức dời đi. 
Trong bóng tối, chỉ có tiếng hít thở của hai cha con. 
Đột nhiên, Cha nói, “Đồng Đồng, lên đây ngủ đi, dưới đất lạnh.” 
Mặc Đồng lặng lẽ đứng dậy, nằm xuống cạnh Cha. 
Người Cha không có chút ôn độ nào, nằm cứng nhắc. 
“Đồng Đồng,” giọng Cha nghe thật gian nan, “Cha cả đời này, hổ thẹn với rất nhiều người. Với mẹ con và gia đình bà ấy, nhất là, hổ thẹn với con. Còn có, Chu Thích Hoài nữa. Nhưng, Đồng Đồng,” bàn tay khô gầy của Cha chậm rãi nắm lấy bàn tay Mặc Đồng, “Cha không lấy của Chu Quảng Phúc một đồng nào, mảnh giấy đó, không phải cha viết. Đây là sự thật.” 
Mặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-chi-dong/2203173/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.