người dịch: anhdunghcdc *** Từ Liễu phủ đi ra đã là giờ Sửu (1-3h sáng). Khoảng thời gian này mọi người đều đang ngủ say. Thi thoảng có người đi tuần cũng là đi cho có, rất khó phát hiện ra nếu có người muốn ẩn nấp. Đứng trên đường dài, gió lạnh thổi tới làm tinh thần Mạc Cầu hơi chấn động. Cảm giác chếnh choáng biến mất. Rượu. Là do hắn vừa uống rượu ly biệt. Trên bàn rượu, Tuân Lục khóc như một đứa trẻ con, như sợ sau này không còn dịp mà gặp lại nhau nữa. Cũng có thể hắn đang hối hận. Hối hận không ở lại hiệu thuốc, hối hận vì khoảng cách giữa hắn và Mạc Cầu đã ngày một lớn, chẳng mấy sẽ thành người xa lạ. Tiểu Sở tuy là nữ nhưng cũng uống không ít. Hai mắt ửng đỏ. Nàng không nói nên không biết trong đầu nàng có suy nghĩ ra sao. Uống đến lúc này thì hai người họ đã mê man rồi. Cũng may, việc ngày mai đã được Liễu quản sự an bài đâu vào đó, không cần bọn hắn phải lo lắng. Liễu Cẩn Tịch. Văn Oanh. Tuân Lục. Tiểu Sở... Những người hắn quen đều lần lượt rời đi. Bản thân Mạc Cầu có lẽ cũng phải có kế hoạch cho mình rồi. Vừa đi vừa nghĩ, thân ảnh hắn dần chìm vào trong màn đêm. *** “Xem ra vẫn không thể uống nhiều rượu được. Rượu có nhẹ mấy uống mãi rồi cũng say.” Hai gò má hơi ửng đỏ, chân bước có phần liêu xiêu, Mạc Cầu dựa vào vách tường thở mấy tiếng mới đẩy cửa bước vào trong nhà. Dưới bóng tói, cả nhà kho là một mảnh không gian yên tĩnh. Đầu óc còn đang mơ hồ nên hắn cũng không phát hiện ra được có điều gì bất thường. Hắn ung dung đi vào phòng mình. “Kẽo kẹt...” Cửa phòng mở ra. Phía sau cửa có một người đang đứng yên, nhìn thấy hắn liền duỗi tay lao tới, nhằm thẳng vào yết hầu của hắn. Thế tới rất nhanh, lực đạo hung mãnh nhưng không tạo ra tiếng động nào. “Soạt!” Đúng lúc đó, hàn quang chợt hiện. Vầng sáng như sóng gợn trên mặt nước, dùng tốc độ kinh người đâm về sau lưng người kia. Yến Tử Phân Thủy. Sau khi bước vào cảnh giới Đoán Cốt, chiêu này của Mạc Cầu đã có tiến bộ. Hiện giờ một chiêu xuất ra đã tạo thành tám kiếm ảnh, khoảng cách tới cực hạn cũng không còn xa nữa. Làm sao... “Đinh!” Tiếng va chạm vang lên du dương. Mạc Cầu biến sắc, cảm giác như sau lưng có một con mãnh hổ bạo khởi khiến hắn không thể không tiến về trước tránh né. “Phân Ảnh Kiếm thật sắc bén. Khó trách ngươi có thể giết chết hai người Điền Hổ bọn họ.” Âm thanh lạnh như băng vang lên, kèm theo đó là đao quang hung mãnh, uy thế dọa người như mãnh hổ hạ sơn, ngạo khiếu tứ phương bổ nhào về phía Mạc Cầu làm hô hấp hắn trở nên ngưng trệ. Đao pháp này... Đối phương đích thực là cao thủ! Dù không ngang hàng với quán chủ Tống phủ của võ quán Tụ Anh thì cũng là nhân vật nổi danh trong thành. Mắt thấy không thể né kịp, hắn đành cắn chặt răng, vung đoản kiếm liều mạng đón đỡ. “Keng keng... keng...” Tiếng va chạm liên tiếp vang lên, đao quang nối nhau không dứt làm Mạc Cầu liên tục phải thối lùi về sau. “Phân Ảnh Kiếm quả thực không tệ. Có thể tu luyện tới trình độ như ngươi cũng là hiếm có. Tiếc là kiếm pháp còn có thiếu sót.” Người tới vừa vung đao chém, vừa nói. “Nếu xuất kỳ bất ý là có khả năng đánh với người mạnh hơn. Nhưng một khi đối phương có phòng bị, thì đối thủ cùng giai đã dễ dàng đánh ngang với ngươi rồi.” “Buông tay!” Đối phương quát lên một tiếng, trường đao theo thế tới toàn lực bộc phát đánh bay đoản kiếm trong tay Mạc Cầu. Đồng thời hắn lại gần, liên tục đánh ra năm chưởng. Chưởng kình như từng mũi dùi sắc nhọn công thẳng vào nội tạng. “Uỳnh!” Thân thể Mạc Cầu run lên, cả người ngã bay ra đất, đập rầm rầm vào phía trên cái thùng gỗ. “Uỳnh!” Thùng gỗ vỡ tan. Từ trong đám hỗn động, Mạc Cầu cựa mình, run rẩy. Khóe miệng hắn trào máu tươi. “Thật không ngờ, một tên học đồ nho nhỏ ở một cái hiệu thuốc mà lại có thực lực Đoán Cốt.” Hoàng Khuê bước lại gần, cười lạnh. “Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta không thể nào tin được.” Vừa nói chuyện, hắn vừa cúi người xuống lục lọi trên người Mạc Cầu, lấy ra rất nhiều thứ. Thất Tinh bí tịch, túi tiền, phi đao, cả cái nỏ trong tay áo... Thời điểm nhìn thấy cái nỏ, Hoảng Khuê cũng giật mình, hai mắt co rút lại. “Khá lắm! May là ta đánh lên, nếu không cẩn thận sợ rằng cả ta cũng sẽ ăn thiệt thòi.” “Ngươi... ngươi là ai?” Mạc Cầu nằm dưới đất, khó khăn mới mở miệng nhìn hắn nói. “Ta chưa từng thấy ngươi, cũng không có oán thù gì. Vì sao ngươi đột nhiên tập kích ta?” “Ồ!” Hai hàng chân mày Hoàng Khuê khẽ nhích lên, kinh ngạc. “Thể chất không tệ. Nhanh như vậy đã khôi phục được. Nhưng ta khuyên ngươi chớ có giãy dụa. Ngũ Hành Chưởng của Hoàng mỗ tấn công thẳng vào tạng phủ. Ngươi càng giãy dụa, thương thế bên trong cơ thể càng nghiêm trọng hơn.” Mạc Cầu đờ người, ánh mắt lấp lóe. Hắn đúng là có bị nội thương tạng phủ, không thể không vận kình đẩy máu huyết ứ đọng ra ngoài. Nhưng tuyệt đối không đến mức nghiêm trọng như lời đối phương. Hắn hiểu ra. Nhờ có Thiên La Công và tấm da thú vô danh kia. Hắn có hai tầng phòng ngự này, ngay cả cao thủ Luyện Tạng ra tay, sức mạnh cũng bị tiêu giảm đi đến một nửa. Người tới thực lực tuy có mạnh hơn hắn nhưng vẫn là cao thủ cùng giai, mức độ triệt tiêu của đòn đánh lên người hắn càng lớn. “Khụ khụ...” Hắn cúi đầu ho nhje, rồi phun ra một búng máu, mượn động tác đó để che đi sát cơ trong mắt. “Rốt cuộc các hạ là ai? Vì sao lại tấn công ta?” “À.” Hoàng Khuê rất tin tưởng vào đòn đánh của mình, cũng không kiểm tra lại. Hắn tiện tay kéo cái ghế bên cạnh đến ngồi xuống. “Ta tên là Hoàng Khuê, ngươi chắc đã nghe qua?” “Ngũ đường chủ của Hắc Hổ Đường!” Mạc Cầu hơi kích động. Trước đây hắn đã nghĩ tới việc mình giết lão tam bị phát hiện ra, nhưng mấy ngày trước gặp Uông lão nhị, phản ứng của đối phương hết sức bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Mà dẫu vậy, thì người tới cũng phải là Quách Tiêu hay Uông lão nhị. Còn tên Hoàng Khuê này tới đây làm gì? “Không sai.” Hoàng Khuê gật đầu. “Còn như vì sao đánh ngươi ư? Thất phu vô tội. Mang ngọc lại có tội. Chuyện này hẳn ngươi đã nghe qua chứ?” Hai mắt Mạc Cầu ro rụt lại, hắn từ từ ngẩng đầu lên. Trên mặt bàn có hai cái rương, lúc này đều đã được mở ra. Nhưng sau khi quan sát, tinh thần hắn lại có chút buông lỏng. Cái này gọi là thỏ khôn đào ba hang. Để đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, Mạc Cầu đã đem tiền bạc của mình chia ra mấy nơi để giấu. Chỗ trên bàn kia chỉ là một phần mà thôi. Thời gian vừa rồi hắn mua trữ dược liệu rất nhiều để luyện chế đan dược, lượng vàng bạc ở đây cũng không có nhiều lắm. “Rầm rầm...” Hoàng Khuê phất tay nhìn qua số vàng bạc rồi lạnh nhạt nói. “Ngươi có thể tích lũy được số vàng bạc này đúng là có ngoài dự kiến của ta. Nhưng hôm nay ta tới đây cũng không phải vì việc này. Ta tới vì khối Thiết tinh kia.” “Thiết tinh?” Mạc Cầu ngơ ngác. “Đừng giả bộ hồ đồ.” Hai mắt Hoàng Khuê nheo lại, hắn lạnh lùng nói. “Năm ngoái ngươi giết hai người Điền, Hổ, từ trên người hai tên ấy lấy được một thứ đồ vật.” “A!” Mạc Cầu ngây người, nhanh chóng lục lọi trong ký ức. Hắn nhớ ra cái đồ vật đen sì không thu hút chút nào. “Vật đó gọi là Thiết tinh?” “Ngươi nhớ lại rồi chứ.” Hoàng Khuê đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng Mạc Cầu, âm thanh kích động. “Nó đâu rồi? Nếu không muốn chết thì mau giao nó ra đây.” Mạc Cầu chậm rãi đáp. “Hoàng đường chủ, ta thực sự không biết vật kia là cái gì. Ta đã tiện tay ném nó đi rồi. Còn như ném ở chỗ nào, thì phải suy nghĩ một chút đã.” Nói xong, hắn nhắm hai mắt lại, rồi lâm vào trầm tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]