Chương trước
Chương sau
Đạo phỉ đã rút đi nhưng ảnh hưởng chúng để lại vẫn còn.
Lúc này, trời đã sáng tỏ nhưng trên đường phố thi thoảng vẫn diễn ra cảnh cướp bóc, đốt phá.
Hỗn loạn chưa hoàn toàn dừng lại. Chuyện nhân cháy nhà đi hôi của từ trước đã có. Nghĩ cho kỹ thì chính hắn cũng tham gia vào việc này, dù đối tượng cướp bóc chém giết của hắn có khác người thường mà thôi.
Điểm tốt là người của nha môn đã xuất hiện để duy trì trật tự, mọi việc đang dần được kiểm soát.
Vừa mới trở lại nhà kho, hắn thấy Tề sư huynh chống quải trượng đang vội vã ra ngoài cùng một người khác.
“Tề sư huynh!”
“Mạc sư đệ.”
Hai người dừng chân, đều có cảm giác vui mừng.
Bất kể thế nào, hai người cùng là người của hiệu thuốc, đã quen biết từ trước. Thấy đối phương không sao là tốt rồi.
“Mạc sư đệ không sao thì tốt quá.” Tề sư huynh thở dài. “Sau khi ta trở về thấy nhà kho hỗn loạn tưng bừng, lại không thấy tung tích ngươi đâu, cứ tưởng...”
“Ai!”
Lúc này hắn đã tỉnh rượu, nghe người khác kể lại đã nắm được ngọn nguồn sự việc. Hắn cảm thấy mình thật may mắn. Say rượu ngủ quên ở lề đường, tỉnh giấc lại đã trải qua được một kiếp nạn.
“Cám ơn sư huynh quan tâm. Đêm qua ta trốn được nên không sao.” Mạc Cầu lắc đầu, lại hỏi. “Sư huynh ra ngoài bây giờ sao?”
“Ừ.” Tề sư huynh trầm mặc. “Đêm qua có đạo phỉ xông vào hiệu thuốc Thanh Nang, sư phó đang hôn mê bất tỉnh, lão sư tổ thì... Ta muốn đi qua đó xem sao.”
“Sao lại như vậy được.” Mạc Cầu nghe xong biến sắc. Theo kinh nghiệm của hắn, dù là đạo phỉ ngoài thành, gặp đại phu cũng ít nhiều tôn trọng. Huống chi ở hiệu thuốc còn có Lục hộ viện, Tần sư phó. Họ đều là những cao thủ võ công, sao lại để xảy ra chuyện được?
“Tình huống cụ thể thế nào ta cũng không biết.” Tề sư huynh lắc đầu. “Sư đệ về đúng lúc lắm. Không có ai ở đây trông coi ta cũng thấy không yên tâm. Ngươi ở nhà để ý nhé. Chờ ta trở về sẽ nói chuyện kỹ hơn.”
“Được.” Mạc Cầu vội gật đầu. “Sư huynh đi mau, ở đây đã có ta.”
Tề sư huynh gật đầu, vội chống quải trượng đi theo người kia. Không bao lâu đã lên xe ngựa thẳng hướng hiệu thuốc.
Đưa mắt nhìn cỗ xe rời đi, Mạc Cầu lắc đầu rồi từ từ bước vào trong nhà.
Trước mắt hắn chỉ còn là một mảnh phế tích. Đám đạo tắc sau khi vơ vét hết những gì có thể, các loại dược liệu vung vãi đầy nhà.
Đám thi thể của mấy người Lục gia thì không thấy đâu nữa. Không biết là đám đạo phỉ phát hiện mang đi, hay đã được người của nha môn chuyển tới nơi chôn cất.
Mạc Cầu không dừng bước mà đi thẳng về phòng mình. Hắn dỡ ván gỗ, với lấy thuổng sắt đào xuống, không lâu sau hiện ra một cái bao lớn.
Liếc nhìn xung quanh một lượt xong, hắn mang cái bao lại phòng kỳ sổ.
“Bịch!”
Đặt cái bao lên bàn, mở dây buộc, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là hoàng kim óng ánh và những thỏi bạc sáng trắng. Ngoài ra còn có ngân phiếu, ngọc khí...
“Phù...”
Đồ vật trước mắt làm hô hấp Mạc Cầu hơi đình trệ, ánh mắt hoảng hốt, bàn tay đưa ra lướt qua các thứ một lượt. Chỗ này trị giá phải đến năm sáu trăm lượng bạc!
Vốn liếng của một ít phú hộ trong thành cũng chưa chắc đã bằng được, đừng nói là tài phú của một tên học đồ ở hiệu thuốc bình thường.
Có chỗ bạc này, hắn có thể làm được rất nhiều việc.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu lấy cái hộp gỗ ở bên cạnh, phân loại từng thứ.
Vàng lá, bạc nén, ngân quả tử, bạn vụn, ngân phiếu, ngọc khí và những đồng tiền lớn...
“Keng keng...”
Tiếng kim ngân va chạm thanh thúy thật dễ nghe, rất dễ làm cho con người ta lâm vào mê đắm. Dù nghị lực của Mạc Cầu không kém, ánh mắt cũng hấp háy liên tục. Mãi sau mới đóng nắp hộp lại.
Ngoài kim ngân ra còn có hai kiện binh khí hấp dẫn hắn nhất.
Hộ Hoa Kiếm và Quái Đao.
Hô Hoa Kiếm vô cùng sắc bén, lại nhẹ. Chỗ tay cầm có khắc nhiều hình thù tự nhiên, rất dễ sử dụng. Vỏ kiếm xa hoa mỹ lệ có khảm hạt châu giá trị không nhỏ.
Hình thù Quái Đao vốn kỳ dị, lưỡi đao cong lên, chuôi đao phần cuối nhìn như cái búa sắt. Lúc sử dụng có hơi bất tiện nhưng lại rất sắc bén.
Trong lòng Mạc Cầu tất nhiên là thích thanh bảo kiếm hơn. Nó nhẹ nhàng sắc bén lại không tốn nhiều sức để sử dụng, rất thích hợp với hắn.
Vẻ tiêu sái của một kiếm khách cũng là thứ hấp dẫn hắn. Hiện giờ hắn không kiếm pháp của trường kiếm nên tạm thời đành bỏ qua. Hai thứ binh khí này đều có danh khí nhất định. Muốn để người khác không nhận ra, nhất định phải sửa chữa một chút mới được.
Tạm thời hắn để trong một cái bao vải tốt cất đi. Sau đó hắn lấy ra ba cái bình sứ.
Hai cái thu từ trên người Phạm Cường. Một là Mê Hồng Hương, Một đựng giải dược của nó. Tiếc là dược lực của Mê Hồn Hương không còn nhiều, tác dụng đã giảm đi đáng kể. Viên giải dược có dược tính ngưng tụ còn rất tốt, xem ra vài ba năm nữa vẫn dùng tốt.
Mạc Cầu lắc đầu vẻ tiếc nuối. Nếu có Mê Hồn Hương phối hợp cùng thì về sau đối đầu địch nhân, hắn sẽ có thêm một sát chiêu lợi hại.
Bình sứ cuối cùng lấy được từ trong võ quán, để cùng với Tống Thị Đao Phổ.
Có thể được cất giấu cẩn thận như vậy, nó chắc chắn không phải vật thường.
“Pặc!”
Hắn nhẹ nhàng mở nắm bình, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi.
Là đan dược.
Mạc Cầu khẽ ngửi đã thấy mùi sâm quen thuộc, cùng một số mùi thảo dược khác.
“Hoa Hồng, Đan Chu, hổ cốt... Đây đều là những vật đại bổ!”
Cầm bình thuốc, Mạc Cầu lộ vẻ suy tư. Hắn chỉ có thể ngửi ra mùi của mấy dược liệu quen thuộc nhưng khẳng định, dược tính của viên đan dược này không tầm thường.
Là thầy thuốc, hắn tự biết không thể dùng thuốc linh tinh. Cuối cùng đành ngậm ngùi đóng nắp bình lại.
Không biết là thứ gì, không thể dùng bậy được. Trong bình có cả thảy bảy viên đan dược như thế.
Thứ sau cùng là tấm da thú mà hắn không biết tên và đao phổ của Tống Thị.
Mạc Cầu vuốt ve hai thứ, ánh mắt sáng lên.
Thiên La Công của tên Lục gia hắn có thể dùng ở cảnh giới Đoán Cốt, giúp hắn có thực lực sánh được với cao thủ Luyện tạng. Bản thân Tống Phủ cũng là một cao thủ Luyện tạng, đao pháp của hắn tuyệt diệu vô cùng.
Hiện giờ hai thứ này đều rơi vào trong tay Mạc Cầu, chờ một khoảng thời gian nữa, hắn nhất định vượt qua hai người kia. Thứ hắn thiếu chính là thời gian mà thôi. Thời gian để thắp sáng tinh quang trong thức hải để cảm ngộ công pháp, nâng cao thực lực.
Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi liếc nhìn Hộ Hoa Kiếm. Đối với kiếm pháp, hắn có một chút tính toán.
Tới lúc chạng vạng tối, Tề sư huynh mới từ hiệu thuốc trở về.
“Sư phó đã tỉnh rồi, nhưng lão sư tổ bị thương nghiêm trọng, tình trạng không tốt lắm.” Ngồi trên ghế, Tề sư huynh vuốt mặt, thở dài.
Sư bá từ ngoài thành tới, trước mặt ở lại hiệu thuốc, quản lý ở đội hộ viện. Có hắn, hiệu thuốc sẽ ổn thôi.”
Mạc Cầu nghe ra, nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Tề sư huynh không cần quá lo lắng. Tần sư phó tỉnh rồi, có thể tự mình chữa trị cho Hứa lão.”
“Ta không phải lo lắng về việc đó. Mà là lo về... sư bá.” Tề sư huynh lắc đầu, chau mày lại.
“Ngươi không biết hết chuyện ở chỗ này. Tóm lại là rất phức tạp.”
Mạc Cầu khẽ giật mình. Lời nói của Tề sư huynh mập mờ không rõ, nhưng lúc này hắn cũng chỉ muốn được yên ổn, không có hứng thú để tâm những chuyện khác.
Vừa sửa chữa lại nhà kho, vừa sắp xếp lại dược liệu. Thời gian thoáng chốc đã trôi qua mười ngày.
Một hôm.
Tuân Lục xuất hiện tại bên ngoài nhà kho, còn gửi tới một hộp ngải ổ. Nó làm từ gạo nếp, cho thêm chút đường.
Với nhà giàu có, đường cũng là một thứ đồ xa xỉ. Người bình thường chỉ dùng lúc có hôn sự mà thôi. Người thành hôn cần ăn long nhãn, hạt sen, có ý mong cầu hôn nhân mỹ mãn. Ngải ổ để chào hỏi khách quan.
Từ việc này...
“Đây là...?” Mạc Cầu liếc hắn hỏi.
“Cái này...” Mặt Tuân Lục đã đỏ bừng, hai tay vụng về nắm ra bóp vào, nhỏ giọng nói.
“Tiểu Sở đồng ý lấy ta rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.