Lúc đi chỉ có tay không, khi quay lại hắn mang theo bao lớn bao nhỏ, gương mặt thì đầy máu me. Không cần hắn phải nói thì hai chủ tớ Liễu gia cũng có thể đoán ra được.
Hai nàng nhìn hắn biến sắc, ánh mắt phức tạp. Trong lòng có cảm giác kinh sợ, cũng có cảm giác yên tâm. Nhưng lúc này không phải lúc băn khoăn chần chừ. Phải giải quyết phiền phức trước đã.
Ba người nhanh chóng di chuyển. Trên đường đi, Mạc Cầu thuận tay thu luôn mấy súc tơ lụa và ít tiền còn vương vãi.
Đi xuyên qua ngõ hẻm, không bao lâu, hai mắt Liễu Cẩn Tịch sáng lên.
“Phía trước kia rồi.”
“Suỵt!” Mạc Cầu giơ ngón tay che miệng, nhắc khẽ. “Nói nhỏ một chút, xung quanh có người.”
Hai nàng nín thở, yên lặng lắng nghe. Quả nhiên có thể nghe thấy tiếng la hét cách đó không xa. Âm thanh hình như mỗi lúc một lại gần hơn.
“Đi lối này.” Liễu Cẩn Tịch xoay người, dẫn Mạc Cầu và Văn Oanh tiến đến cửa sau một viện lạc không lớn.
Cửa nẻo nơi này sớm đã bị người ta phá nát, trong sân là một mảnh hỗn độn, có lẽ đã bị rà soát không biết bao nhiêu lần. Căn nhà không lớn, lại không có đồ vật gì có giá, không thích hợp để ẩn náu. Nhưng mặt Liễu Cẩn Tịch vẫn không đổi sắc, đôi mắt đẹp chớp động hướng về một góc.
Chỗ này có mấy phiến đá được sắp đặt, xung quanh cỏ dại mục um tùm, người thường sẽ không chú ý.
“Lại bên này.”
Nàng chỉ tay nói. Mạc Cầu bước đến, đưa tay ôm lấy phiến đá. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cau-tien-duyen/1171098/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.