“Thế nào?”
Văn Oanh từ phía sau ló đầu ra, quan sát con đường. Hai mắt nàng nhanh chóng sáng lên. Nàng cũng vừa nhìn thấy những đồ vật đang vứt bừa bãi.
Tơ lụa, vải vóc có lực sát thương rất lớn với nữ nhân, lấn át cả tác động của những thi thể bên cạnh.
Nhìn một lượt xong, nàng thấp giọng nói. “Không biết là tơ lụa của nhà nào bị cướp đi?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, chưa vội chạy tới. Hắn lặng lẽ kéo nàng lui về phía sau.
“Cứ chờ đợi một chút.”
“Sao thế?” Hai nàng kinh ngạc nhìn hắn.
Lúc này trên đường đang vắng vẻ, không một bóng người. Đây chính là thời điểm thuận lợi nhất để xông ra kiếm bộn. Mấy đồ tơ lụa tiền bạc kia có giá trị không nhỏ.
Mạc Cầu không trả lời, hắn chỉ lắc đầu. Ba người vừa lùi vừa thận trọng quan sát, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Không bao lâu sau.
“Kẽo kẹt...”
Từ trong bóng tối, có tiếng cửa mở từ một căn nhà nào đó phát ra. Một người lặng lẽ thò đầu ra, thấy xung quanh trống trải thì chạy nhanh tới đám hàng hóa.
“Phát tài rồi, phát tài rồi!”
Hắn vừa điên cuồng lục tìm những đồ có giá trị, vừa tự lẩm bẩm.
“Vương mỗ ta cả đời đen đủi, lần này xem ra được đổi vận rồi.”
Vẻ mặt kích động, tay chân run rẩy. Hắn vô tư nên không phát hiện từ trong bóng tối có một vệt sáng lóe lên.
“Vút!”
Một mũi tên cách đó không xa bay vút tới, xuyên qua ngực hắn. Sau đó xuất hiện một người cầm đao xông ra, lạnh lùng bổ xuống một đao.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cau-tien-duyen/1171097/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.