“Sư huynh, ngươi nói vậy là có ý gì?” Mạc Cầu giật thót trong lòng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Hôm ấy ta về phòng nghỉ sớm, những người khác ở trong kho có thể làm chứng.”
“Đúng là ngươi có trở về phòng.” Hai vai Tề sư huynh hơi dựng lên. “Nhưng ngươi có thực ở trong phòng ngủ hay không, không ai có thể làm chứng.”
Hai mắt Mạc Cầu nhíu lại. Hắn lắc đầu.
“Sư huynh nghi ngờ việc Ngụy sư huynh mất tích có liên quan đến ta?”
“Chẳng lẽ không phải?” Tề sư huynh cười cười. “Tính Ngụy An thế nào ta rất rõ. Giữa các ngươi có mâu thuẫn gì thì ta không rõ, nhưng ta có thể chắc chắn hắn sẽ không dê dàng buông tha cho ngươi. Vậy mà, kết quả thế nào...”
Hắn cười khẽ một tiếng. “Kẻ mất tích lại là hắn. Ngươi nói xem, ai là người có khả năng làm việc ấy nhất?”
“Đó chỉ là sư đoán của sư huynh mà thôi.” Mạc Cầu đáp.
Đúng là Ngụy sư huynh và ta có chút mâu thuẫn, nhưng còn chưa tới mức ta không chết thì ngươi vong.”
“Thật vậy sao?” Tề sư huynh chống quải trượng, từ tốn nói.
“Ta là người tập võ, hiện tại dù đã tàn phế nhưng nội tình vẫn còn. Giữa đêm tối, đôi tai ta vẫn còn nghe rất rõ. Đêm hôm đó, tới giờ Mão thì Mạc sư đệ ngươi mới trở về.”
Mạc Cầu biến sắc.
Hắn nghiêng người nhìn Tề sư huynh, dừng một chút mới trả lời.
“Sư huynh, chuyện này đã sớm kết thúc rồi. Ngươi nói ra, liệu ai sẽ tin ngươi?” Sau đó, hắn hạ giọng. “Ngươi lấy chuyện này nhằm mục đích bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-cau-tien-duyen/1171079/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.