Đèn phòng giảiphẫu đã sáng được tám tiếng, toàn bộ bác sĩ giỏi nhất ở khoa não tậptrung lại, đang cố gắng không ngừng nghỉ để cứu một phần ngàn cơ hộisinh mệnh sống sót.
Ngoài phòng giải phẫu, Hà Nguyệt Loan đã ngất vài lần trên cánh tay của chồng, nước mắt của bà chảy không ngừng trong tám tiếng vừa qua.
Sài Thương Y vẫn đang truyền nước biển, Thường Đằng Quý có trách nhiệm trong coi cô.
Đèn phòng giải phẫu chợt tắt, tâm trạng của mọi người treo ngược chờ bác sĩ tuyên bố.
Đoạn Lại Tục miễn cưỡng tỉnh táo bước về phía người bác sĩ đang bước ra, mở miệng hỏi: “Bác sĩ Vương, phẫu thuật thế nào rồi?”
Người đàn ông tháo khăn trùm đầu và khẩu trang xuống, lộ ra một đầu tóc xámbạc mệt mỏi, ông cười yếu ớt, nhìn mọi người. “Thiếu gia Đoạn vẫn chưalấy vợ sinh con, cho nên cậu ấy còn sống.”
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ………..” Hốc mắt của Đoạn Lại Tục đỏ lên.
“Nhưng mà,” Bác sĩ Vương nuốt một ngụm nước bọt, vỗ vỗ lên vai người bạn tốt, “Mọi người cũng phải chuẩn bị tâm lý………..”
“Nhai nhi………..” Cặp mắt của Hà Nguyệt Loan hoa lên, bất lực dựa vào chồng.
Mọi người nín thở im lặng, chờ đợi sự phán xét.
“Viên đạn đó làm ảnh hưởng đến dây thần kinh, trong thời gian ngắn có thể không nhìn thấy.”
“Thiếu gia nhà chúng tôi sẽ bị mù?” Khuôn mặt của Thường Đằng Quý đã nước mắt lưng tròng.
Bác sĩ Vương liên tục giải thích, “Thị lực chỉ tạm thời bị tổn thương, một thời gian sau có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-anh-xam-luoc/2214648/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.