Chương trước
Chương sau
Dịch: Stylix
***
(殇): chết sớm, ý là kiếm chưa hết, đối phương đã mất mạng
Nhìn thấy mọi người xung quanh đều ủng hộ mình, đứa trẻ kia càng phách lối hơn. Nó chỉ thẳng tay vào Quilien, lớn tiếng nói:
“Tôi nhớ từng nghe cha mình nói về điều này rồi! Trong cuộc phản loạn mười năm trước, gia tộc Rooney dường như cũng dính líu vào trong đó. Nhưng bởi vì không có chứng cứ trực tiếp cho thấy họ tham gia cuộc phản loạn, cho nên không có huỷ bỏ tước vị của gia tộc các người, nhưng gia tộc các người cũng bởi thế mà tụt dốc không phanh, mất đi lãnh địa và nguồn tài chính. Một đứa con gái của một gia tộc xuống dốc làm sao có thể dạy cho những tinh anh như bọn tôi chứ? Bọn tôi yêu cầu đổi..."
Xoẹt ——
“Giảng viên!...!!!”
Giọng nói vừa vang lên, vài lọn tóc trên đầu đứa trẻ kia liền rơi xuống. Không ai thấy, càng không có ai cảm nhận được, đến khi tất cả mọi người định thần lại chỉ thấy Quilien giơ cánh tay trái lên, cùng với con dao cắm ở sau ghế đứa trẻ kia.
Từng lọn tóc thay nhau rơi xuống, sắc mặt bé trai kia càng lúc càng tái nhợt, hai chân run rẩy. Nó thở dốc ngồi xuống, sự lạnh lẽo nơi gương mặt của cô nàng giảng viên khiến nó không sợ đến nỗi bài tiết không tự chủ.
“Xem thường người xuất thân từ hệ Văn Nghệ như ta sao?"
Quilien giơ bàn tay lên, chậm rãi mở bàn tay ra. Sau đó cô kéo nhẹ một cái, con dao cắm vào ghế bị một sợi dây nhỏ kéo về tay cô nàng.
“Đám tiểu quỷ các ngươi nghe rõ cho ta!”
Quilien quay người, gương mặt đầy sự uể oải đã biến mất. Thay vào đó, là một gương mặt nghiêm túc, ánh mắt đáng sợ như một con quỷ...
“Bọn nhóc chúng mày cho rằng đây là học viện Hoàng Gia? Nhưng chỉ sợ có một việc bọn mày còn không rõ lắm, chính là cái tên thật sự của ngôi trường này! Học viện “QU N SỰ’ Hoàng Gia Thần Thánh n Sủng, mới là chính là cái tên gốc của ngôi trường này! Ở nơi này, ta là chỉ huy của các ngươi, còn các ngươi chính là binh sĩ của ta! Ta có thể thoải mái chửi rủa các ngươi, cảm thấy khó chịu cũng có thể khấu trừ học phần các ngươi! Nếu như các ngươi không phục tùng ta, không muốn bị trừng phạt, thì có một cách. Đó là rời khỏi ngôi trường này! Tiện thể nói cho các ngươi biết, hàng năm học viện đều khai trừ một vài học sinh, trong đó cũng không thiếu kẻ có thiên phú. Nhưng bởi vì không phục tùng chỉ huy, tùy ý làm việc, thay vì để đám binh sĩ như này gây họa cho quốc gia, chi bằng đuổi sớm cho tốt. Các ngươi đã nghe rõ chưa!”
“Thật xứng với danh xưng “Nữ Quỷ Vương”!”
Ám Diệt âm thầm tán thưởng một tiếng. Nói thật, ngay cả Bạch Si cũng hết hồn vì sự thay đổi nhanh chóng của Quilien, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Hệ Văn Nghệ đúng thật là hệ không coi trọng chiến đấu nhất trong bốn hệ. Nhưng điều này không có nghĩa là trong đó không có người không biết chiến đấu. Là học viện quân sự, sao có thể chỉ tuyển một đám người chỉ biết hí hoáy viết chữ, vẽ tranh.
Sau chuyện này, việc dạy học trở nên cực kì đơn giản. Một con dao khiến tất cả học sinh ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, tiếp tục kiểm tra. Sau khi dẹp loạn xong, Quilien mỉm cười tiếp tục dạy Bạch Si.
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Nếu có người hỏi Bạch Si, mỗi ngày đều phải mang xiềng xích, phải làm việc liên tục hơn mười hai tiếng, còn phải dành chút thời gian đi làm trợ giảng, hơn nữa thù lao chỉ là một ít đồ ăn đủ sống thì cậu nhóc sẽ trả lời thế nào?
Rất hài lòng.
So với trước kia không biết lúc nào mất mạng, lạnh đến môi nứt ra còn chưa chắc có đồ ăn, nơi này giống như là thiên đường vậy.
Đầu học kỳ, Bạch Si còn cảm thấy khó khăn di chuyển, sinh hoạt hơi vất vả. Nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ dần trở nên dễ thở hơn.
Hơn nữa những thứ này cũng không ảnh hưởng đến sự tự do của cậu.
Không biết là giảng viên có phải quá ít hay không, mà mỗi lần Bạch Si đi đến địa điểm mà Kampa yêu cầu, đều thấy Quilien đang dạy học. Nói thật, phong cách dạy học của cô nàng chỉ có thể mô tả bằng hai từ - “cục súc”, mỗi khi có người không hài lòng thì con dao trong tay cô nàng sẽ bằng cách nào đó sẽ cắm bên cạnh lỗ tai người kia, dọa cho học sinh kia tè ra quần. Hơn nữa mỗi khi dạy học thì cô nàng ngáp không ngừng, tiếng chuông vang lên thì không thấy mặt đâu, nhưng tiếng chuông tan học mà vang lên thì chạy còn nhanh hơn học sinh.
Mặc dù lắm tật như vậy, Quilien vẫn rất có khiếu dạy học. Dựa theo những gì nghe được, cô nàng từ lúc mười sáu tuổi đã phụ trách giảng dạy học sinh mới rồi. Theo lý mà nói, hẳn cô nàng rất là thông minh a? Nhưng mỗi khi có học sinh muốn bắt chuyện, nói cô rất thông minh, cô ta chỉ cười cười khoát tay nói mình không xứng, còn có người càng ưu tú hơn bản thân. Mà khi hỏi đó là ai, cô nàng chỉ biết cười khổ, nói là "một đứa trẻ trong nhà".
Thu tháng mười, làn gió ấm áp, tươi mát thổi vào phòng học, mang đến một cơn buồn ngủ.
Vẫn là một bài kiểm tra, Quilien sau khi phát đề cho đám học sinh, thì lôi một cái ghế ra, ghé vào mặt vào bục giảng ngủ say sưa. Không ai biết vì sao mà cô ta mệt mỏi như vậy, tuy nhiên giám thị như này thì có tác dụng gì?
Bạch Si tựa vào một góc của bảng đen, trong ngực là Bánh Mì đã được chín tháng đang ngủ say sưa. Trong tay cậu thì đang cầm một quyển sách, sau khi đọc xong quyển sách này, buông nó xuống, cậu khẽ nhắm hai mắt lại...
Mở ra. . Truyện Trinh Thám
Tất cả hình vẽ và kí tự liên quan tới kiếm thứ nhất - Thương đã hiện lên trước mặt cậu.
“Hừ, nhìn hiểu không?”
Giọng điệu của Ám Diệt tỏ vẻ rất không thoải mái, thêm cả châm chọc và khiêu khích.
Bạch Si nhìn lấy từng hình một. Sau khi nhìn hết toàn bộ, cậu thu hồi tất cả biến chiêu và bộ pháp của "Thương" đi, chỉ để lại phương pháp xuất kiếm chính quy.
Cậu đã nhìn động tác của bức tượng đất đó không dưới ngàn lần, đồng thời cũng thử dùng Ám Diệt mô phỏng những động tác đó, nhưng hiệu quả không như cậu mong muốn. Thế nên cậu đảo mắt sang chú giải bên cạnh, hi vọng tìm được đáp án trong đống chữ viết.
"..."
“Này, cuối cùng là nhóc hiểu hay là không vậy? Thứ trong đầu nhóc ta không nhìn thấy được. Bằng không ta có thể giải thích cho nhóc."
"... Không... rõ lắm”
“Thú vị. Thế nào?”
“Khoảnh khắc mà đâm kiếm ra, cũng không phải là khoảnh khắc tạo nên kết quả. Thả lỏng toàn thân, khiến tâm linh đạt đến sự thư giãn tuyệt đối, không mang theo bất kì thứ gì". Chỉ có những câu này.”
Ám Diệt vụng trộm híp mắt, cười lạnh:
"Ồ? Thật thú vị. Đạo lý kia thật đúng là quá dễ hiểu a, dễ hiểu đến mức khiến cho người ta muốn bật cười. Sao? Hết rồi à? Không có chú giải khác à?"
Bạch Si chậm rãi lắc đầu, phía trước mắt cậu, phía sau những chữ viết này hiện thêm một đoạn nữa:
"Có thì có, có vẻ là chú giải cho đoạn văn tự vừa rồi. Nhưng mà xem không hiểu."
Con ngươi đỏ ngòm kia khẽ chuyển động:
"Nếu như vậy, thì không cần luyện. Nếu như luyện sai thì càng phiền toái. Không bằng đợi một khoảng thời gian, chờ đến khi nhóc hoàn toàn hiểu rõ những chữ này nghĩa là gì, thì mới tiếp tục luyện thứ quỷ này."
Bạch Si cúi đầu xuống, nhìn huyết đồng. Lúc nhìn vào nó, cậu bỗng nhớ tới cái ngày ở trong hang động kia, thiếu nữ đã truyền thụ mình bộ kiếm pháp kia đã từng nói.
“Nhóc có lẽ không biết thanh kiếm đang quấn trên tay mình có nguồn gốc như nào. Sau này chỉ sợ nhóc bị lời nói và sức mạnh của nó mê hoặc. Ta sẽ dạy nhóc cách để điều khiển nó, đồng thời biến sức mạnh của nó thành của bản thân!"
Trong chốc lát, Bạch Si đứng lên. Một cái lật tay, Ám Diệt đã nằm chặt ở trong tay cậu. Giờ phút này, các học sinh thì đang gian lận, Quilien thì nằm ngủ, không ai chú ý đến cậu. Hít một hơi thật sâu, chân phải bước về phía trước một bước, đặt vai và ánh mắt thật đúng, sao cho tư thế giống hệt như bức tượng đất.
Khoảnh khắc đâm kiếm ra, không phải là khoảnh khắc tạo nên kết quả. Câu nói này rốt cuộc mang ý nghĩa gì? Được rồi, gác điều đó lại, đằng sau có nói phải để giữ tâm tỉnh táo, đồng thời lúc xuất kiếm tuyệt đối không được giữ lại bất kì thứ gì. Thử một chút xem sao.
Huyết đồng mở ra, nó có lẽ biết Bạch Si muốn làm gì. Ánh sáng màu đỏ trong phút chốc phản chiếu lên gương mặt của cậu! Bạch Si nhắm mắt lại, để cho bản thân tỉnh táo lại, trong đầu tái hiện lại động tác của bức tượng đất. Cuối cùng, cậu tưởng tượng trước mặt mình là một bầy chó hoang đang lao tới...
Cất bước...
Xuất kiếm!
...
...
...
Một kiếm kết thúc, cánh tay nắm lấy Ám Diệt đặt ở sau lưng, Ám Diệt thì cắm vào đống xích nơi tay phải. Cậu thở phì phò, ngực không ngừng chập trùng. Chỉ mới một kiếm mà thôi, mà khiến cậu mỏi mệt vạn phần, giống như nhảy hàng trăm mét vậy.
Trong phòng học lặng ngắt như tờ,đám học sinh đang bận gian lận và Quilien còn đang say ngủ đều ko chú ý đến cậu. Liệu Bạch Si có hài lòng với kiếm này không? Có phải cậu đã mò được chân lý của kiếm này, học xong kiếm đầu tiên trong lục kiếm không?
"Hô... Hô... Hô... Hô..."
Hô hấp một cách nặng nề, con ngươi thì co lại. Những điều này đủ nói rõ, cậu không thành công.
Loại cảm giác này rất quái dị, cậu khẳng định là bộ pháp và động tác đều đã giống hệt bức tượng đất kia. Chưa kể cậu đã giảm tốc độ của tượng đất và tăng tốc độ của mình lên. Nhưng vì sao khi con dao đâm được một nửa, bản thân lại có một cảm giác cực kì quái dị? Mà tại sao đều đâm ra cùng tốc độ, tượng đất lại thu kiếm về được, mà cánh tay của mình vẫn còn chưa kịp rụt về?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.