“Ô ô... ?” Bánh Mì quay đầu, nhìn thấy cặp mắt Ngu Ngốc đang nhìn chằm chằm vào mình, bé có vẻ sợ hãi. Đôi tay đang chống kia bỗng mềm nhũn đi, bé ngã xuống giường.
Thấy cảnh này, sự lạnh lẽo trong mắt Ngu Ngốc dần dần bị hòa tan. Cậu đi đến cạnh giường, ngồi xuống. Bánh Mì hẳn nghĩ là mình lại bị mắng nữa, rụt người lại, từ từ nhắm mắt, không dám động đậy.
Một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu hồng phấn của cô bé. Động tác cực kì dịu dàng... không giống động tác mà một người lạnh lùng có thể làm được.
Bánh Mì chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Ngốc. Thế nhưng, trong mắt của cậu đã không còn vẻ trách cứ. Cậu chỉ không ngừng vuốt ve mái tóc, lưng của bé, khiến cho bé cảm thấy cực kì thoải mái...
“Ô oa”
Cô bé cười, leo lên đùi Ngu Ngốc. Sau đó, bé nghênh ngang ngồi trên đùi Ngu Ngố, kêu ô ô.
Ngu Ngốc khẽ thở dài, tiếng thở dài này là vì cái gì đây? Chỉ sợ ngay cả chính cậu cũng không biết. Cậu chỉ biết là một lúc sau, bản thân đưa tay trái ra, bảo vệ đứa bé đang nằm lên đùi mình, từng chút từng chút đút sữa bò cho con bé.
Đêm khuya thật lạnh lẽo, nhưng ở trong cái sự lạnh lẽo đó, chưa hẳn không có một loại ấm áp chỉ thuộc về bóng tối. Tối nay sắp đi qua, đến ngày mai, Học viện hoàng gia Thần Thánh n Sủng sẽ bắt đầu học kỳ mới. Mà một cuộc sống mới, cũng chính thức bắt đầu.
Ngày mới đến, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-vu-em/1095970/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.