Trong khi hai thằng nhóc kia đang la hét ầm ĩ, Ngu Ngốc vẫn không có chút biểu cảm nào. Cậu không ngừng xoa dịu đứa bé, ôm chặt nó, cho đến khi tiếng thút thít của đứa bé trở thành nức nở, đôi tay nhỏ gắt gao kéo lấy áo cậu, cậu mới chậm rãi đứng lên.
“Thằng nhóc, trong chớp mắt vừa nãy. Nhóc đã làm cái gì?”
Thứ đang nói chính là Ám Diệt. Huyết Đồng không có mở ra, mà nó nói trong đầu cậu.
Ngu Ngốc nhẹ nhàng lắc đầu, cậu cũng không biết mình vừa làm cái gì. Trong nháy mắt vừa nãy, sâu trong đầu cậu hiện lên những động tác. Cậu không kịp ngẫm nghĩ nữa, chỉ làm theo thôi. Mãi đến khi cậu phát giác, đứa bé kia đã trở lại ngực cậu.
Ngu Ngốc ngẩng đầu, dưới mái tóc bù xù, cặp mắt lạnh lùng kia chậm rãi quét qua hai thằng nhóc bên cạnh. Sau đó, cậu không nói lời nào, định rời khỏi.
“Này, tao đang hỏi mày đấy! Mày là ai? Ăn mặc lôi thôi thế này, sao mày có thể xuất hiện ở đây? Tao biết rồi, mày nhất định là gián điệp do quốc gia đối địch phái tới!”
Một đứa bé mười tuổi, đồng thời ăn mặc như ăn xin thì làm sao có thể là gián điệp? Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là bọn nó có lý do để có thể đánh cậu.
Người khác nếu như muốn giết ngươi, tuyệt đối không cần đến lý do. Ngu Ngốc rất rõ ràng điểm này, cho nên cậu cũng hoàn toàn không có dự định phân bua. Tuy nhiên Ngu Ngốc cũng vô cùng rõ ràng, nếu như ngươi ở thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-vu-em/1095960/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.