Chương trước
Chương sau
“Hahaha, thật là quá tuyệt vời! Thằng cha kia nói không sai chút nào, nhóc không phải là một kẻ ngu ngốc mà là một thiên tài! Hahahaha!”
Sau khi đi tới một bụi cây thấp thì cậu ném túi cầm tay đi, rồi cẩn thận mở một túi đồ ăn đang cầm trên tay. Cậu cầm hộp, nhẹ nhàng kéo ra.
Bên trong lộ ra khuôn mặt của một bé gái.
Cậu cẩn thận vứt bỏ một phần thức ăn ra, cô bé ở bên trong được bao bọc bởi rất nhiều vải rách, cho nên cũng không lạnh. Mắt bé mở to, khi nhìn thấy cậu thì cười một tiếng vui vẻ.
Cậu nhanh chóng lấy một tấm vải từ trong túi xách ra, để bé gái vào rồi bao chặt lại. Vừa mới rời khỏi đống vải giữ ấm, cô bé có vẻ hơi lạnh, người hơi run rẩy một chút, nhưng vì động tác của cậu bé rất nhanh cho nên bé cũng không lạnh nhiều lắm.
“Cực kỳ thú vị! Không nghĩ ra nhóc nghĩ được biện pháp như vậy. Con người sẽ không chú ý tới sự vật đang để ở trước mắt mình mà lại chú ý vào những nơi đã bị ẩn giấu. Nhưng mà cũng có ngoại lệ, những người suy nghĩ linh hoạt thì sẽ kiểm tra kỹ đồ vật ở trước mắt, nhưng khi không phát hiện được gì cả thì họ cũng sẽ không chú ý tới những nơi mà lúc đầu nhìn thì không thể ẩn giấu được. Lần nữa, nhóc đã để cho ta chứng kiến phản ứng của người phán đoán sai lầm, thực sự là khéo léo, quá tuyệt! Ha ha ha ha!”
Cậu im lặng không nói gì ôm lấy bé gái, để tất cả Macaroni còn lại vào trong túi cầm tay, rồi rời khỏi nơi này.
Tuyết vẫn rất dày, khi bị xe ngựa cán qua thì làm cho băng trở nên trơn trượt. Cậu bé cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, thân thể nhỏ bé bị người đi đường và xe ngựa che chắn làm cho không ai chú ý.
Nhưng mà sau khi rời đi Nagle, thì mục đích sau đó của cậu là gì?
“Đế quốc Hùng Lộc... đi hướng nào vậy? Và thành Phong Sa ở đâu?”
Cậu đứng trước một người đánh xe ngựa hỏi.
Còn người đánh xe thì đang hút thuốc và nghỉ ngơi, bỗng nhiên thấy một đứa ăn mày mặc đồ rách tung tóe xuất hiện trước mặt mình, hỏi mình một câu mà sững sờ
“Đế quốc Hùng Lộc? A, nhóc nói tới đế quốc sừng sững ở phía đông nam của sa mạc sao? Thủ đô thành Phong Sa... Rất khó đi tới a.”
Cậu không hề rời đi, bình tĩnh mà tiếp tục hỏi thăm.
“Vậy tôi nên đi tới đó như thế nào?”
“Nhóc muốn “đi” tới thành Phong Sa sao? Phụt... Haha... Ha ha ha ha ha!”
Người đánh xe giống như là nghe một chuyện rất buồn cười vậy, cười lớn. Hắn cười rất khoa trương, ôm bụng, thậm chí còn cười tới ho khan.
“Thằng ngốc, muốn đi tới đó sao? Nhóc có biết từ đây tới đế quốc Hùng Lộc cách bao xa không? Nếu như nhóc có thể mua được vé tàu ma đạo (1) tại Trấn Couvy thì đơn giản, nếu không thì chỉ cần băng qua sa mạc có tên “Biển Tử Vong” là có thể giết nhóc tới hơn ngàn lần rồi! Muốn đi qua? Không mất hai hay ba năm thì chắc chắn không được, ha ha ha ha!”
(1): tàu chạy bằng ma pháp
Người đánh xe ôm bụng cười to lần nữa. Tại tiết trời giá lạnh này thì nghe vài lời ngu ngốc cũng là một sự giải trí. Tới khi hắn định chế giễu tiếp thì...
Trước mắt, đã không còn một bóng người.
Cậu bé trà trộn vào trong đám người, cúi đầu, yên lặng đi tiếp.
“Nhóc con, tại sao lại muốn đi tới đế quốc Hùng Lộc?”
Huyết Đồng mở ra, trừng mắt nhìn cậu bé.
Cậu bé không trả lời, chỉ nhìn bé gái trong ngực. Khi bé nhìn thấy cậu nhìn mình thì lại kêu những tiếng “ô oa ô oa” vui mừng, xem ra tinh thần rất tốt.
“Hừ, ta phát hiện muốn giao lưu với nhóc rất phí sức. Mà thôi, ta cũng chả thèm quan tâm nhóc muốn làm gì. Hiện tại, cái đầu ngu ngốc của nhóc khiến ta rất khó chịu.”
“Hừ, không thú vị.”
Ám Diệt giống như là hờn dỗi vậy, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Mười phút sau...
“Ê nhóc, không thấy gì sao? Ta vừa rồi mắng nhóc tại sao nhóc chả phản ứng gì? Không chỉ vậy, khi người lái xe hoặc binh lính gọi nhóc là ngu ngốc thì tâm tình nhóc cũng chả chập chờn gì cả, tại sao vậy?”
Cậu bé nhìn nó một chút, đôi mắt lạnh lùng kia lại được phủ thêm một tầng sương lạnh.
“Ta nói a, vì sao nhóc lại không tức giận, dù chỉ một chút?”
“Vì sao tôi phải tức giận?”
Nghe được đáp án như vậy, Ám Diệt như được khơi hứng thú:
“Ồ, ngu ngốc đó là từ ngữ mắng chửi. Bọn họ đang mắng, khinh bỉ, miệt thị nhóc. Mặc dù ta có thể hiểu được vì mục đích của mình thì nhóc có thể chịu đựng được sự xúc phạm này, nhưng tự tôn của một người không cho phép người khác cả ngày đều mắng mình là ngu ngốc. Hơn nữa, nhóc cũng không phải là thằng ngu.”
“Cho nên?”
“Cho nên? Bọn họ đang xúc phạm, gièm pha nhân cách của nhóc. Nhóc không tức giận sao?”
“Tự tôn không thể ăn được.”
Một câu trả lời đơn giản khiến Ám Diệt không nói được câu nào nào, giống như là đang kinh ngạc vậy, nhưng rất nhanh, nó lại lộ ra một nụ cười gian xảo.
“Thì ra là vậy, tự tôn không thể làm cơm ăn, nhân cách cũng không đổi thành tiền được. Ta quên, chỉ cần có thể sống sót, nhóc căn bản không coi tự tôn và nhân cách của mình ra gì. Con chuột trong cống rãnh từ xưa tới nay đều không cần người khác tôn trọng, đúng không?”
“Này, ta nghĩ ra một ý kiến hay, nhóc chưa có tên đúng không?”
“Đã như vậy, để ta đặt tên cho nhóc đi. Giống như nhóc nói cho ta rằng tên của ta là Ám Diệt vậy, để ta nói cho nhóc, tên của nhóc là “Ngu Ngốc". Tên rất hay đúng không?”
Cậu bé không trả lời, cậu chỉ tiếp tục ôm bé gái, đi tới trấn Couvy.
Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, giống như mặt trời lặn, thổi qua toàn bộ đại lục Bi Thương.
Ở phương nam xa xôi, có lẽ mùa xuân ấm áp đã tới nơi đấy, mang đến cho mọi người khí hậu ấm áp, nuôi dưỡng cây cối và làm tan băng nơi những dòng sông.
Nhưng ở nơi này, nơi tây bắc xa xôi thì tuyết mới là chủ đạo, chúng nó bay bổng, dùng bề ngoài mỹ lệ mê hoặc những con người đói khổ, lạnh lẽo rồi gặm nhấm sức sống của họ.
Cậu yên lặng đi tới. Không, bây giờ cậu đã có một cái tên, nên không thể dùng cách gọi cũ được. Một đứa bé bị Ám Diệt đặt tên là "Ngu Ngốc", đã ôm bé gái trong ngực đi trên băng tuyết năm ngày rồi.
Có lẽ, Ám Diệt đặt tên này cho cậu cũng có tác dụng rất tốt. Muốn đi từ một thành thị biên cảnh tới một quốc gia trong sa mạc, ai cũng nghĩ đó là một chuyện cực kỳ ngu ngốc, nhưng cậu bé vẫn làm vậy, đi lên con đường mà không cần biết tương lai.
Sau năm ngày đi bộ, Ngu Ngốc đã đạt được mục đích đầu tiên của mình “Trấn Couvy”. Chỉ cần lên đoàn tàu ma đạo ở nơi này thì cậu sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi đường.
Trấn Couvy trực thuộc nước Cộng Hòa Thủy Tinh Băng, nhưng mà vị trí ở gần giao giới giữa ba quốc gia cho nên nước Cộng Hòa Thủy Tinh Băng cũng không quản lý được nhiều. Khiến cho nơi này dần dà giống với quốc gia trong quốc gia vậy. Nơi này rất náo nhiệt, náo nhiệt hơn hẳn những nơi khác.
Ở đầu trấn Couvy có treo một tấm biển thật lớn, bóng bay xanh xanh đỏ đỏ bay khắp nơi. Dọc theo con đường là đầy đủ tất cả các loại quán vỉa hè, có tạp hóa, có thức ăn, thậm chí xem bói bằng ma pháp đã bị cấm cũng xuất hiện ở đây.
"Thật là náo nhiệt a! Này này này, nơi này có phải thật sự là một nơi không có đặc sản, kinh tế không phát triển à? Có mà sắp trở thành một thành thị thì có a.”
Khi có nhiều người thì Ám Diệt không mở mắt ra, nhưng tiếng nói của nó vẫn có thể truyền vào trong đầu Ngu Ngốc.
Ngu Ngốc nhìn tình hình náo nhiệt trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo càng lạnh hơn. Khi cậu còn ở trong Nagle thì trấn nhỏ này tuyệt đối không được đánh giá cao. Nhưng mà lại có tình huống như này, vậy thì chắc chắn nơi này đã phát sinh một chuyện gì đó.
Nhưng mà, mặc kệ là phát sinh chuyện gì cũng không liên quan tới Ngu Ngốc. Mục đích của cậu chỉ có một, đó là đoàn tàu ở nơi này.
“Này này! Nhóc không muốn nhìn sao? Nhìn nơi phồn hoa này?”
Ám Diệt rất nỗ lực cổ vũ.
“Hừ, được rồi, ta biết! Nhóc cũng chỉ hứng thú với những điều mà nhóc quan tâm thôi, còn lại đều không quan tâm. Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi! Nhanh nhanh mà đi vào đoàn tàu đáng chết đó, sau đó đi tới đế quốc Hùng Lộc chết tiệt đó mà ăn cát đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.