“Nào, nói cho ta biết đi, vì sao nhóc không chọn cách thoải mái nhất mà lại phải co người vào đây?”
Cậu ôm bé gái, bé chỉ chép miệng hai lần rồi lại ngủ tiếp.
“Số người.”
“Ồ? Có vấn đề gì?”
Ám Diệt hơi hứng thú hỏi.
Cậu bé im lặng chút rồi nói:
“Số người phụ trách điều tra quá ít.”
Nghe vậy, Ám Diệt rất hứng thú, trong đầu cậu vang lên tiếng cười của nó:
“Thú vị, nhóc con, nhóc rất thú vị. Rất tốt, vậy xin hãy nói cho ta biết, tại sao số người ít lại không phải chuyện tốt mà lại là chuyện xấu hả?”
Cậu im lặng một lát rồi mới chậm rãi nói:
“Tối hôm qua, nữ nhân kia có nói, hôm nay cô ta sẽ rời đi.”
“Há, là vị công chúa hận không thể làm thịt nhóc, trói lại mà ngàn đao bầm thây, là người mà suýt chút nữa bị nhóc bán đi, trở thành một gái bán hoa hoặc là một thi thể đó sao?”
“Ngươi, đã biết tất cả.”
Huyết Đồng nở một nụ cười khinh miệt:
“Haha, nhóc coi như ta không biết gì đi. Hiện tại, ta chỉ là một con dao găm biết nói, một thanh dao găm ngu ngốc và vô tri thôi. Xin hãy nói cho ta biết, thuận tiện khai sáng trí tuệ của ta đi.”
Ám Diệt bỗng nhiên khiêm tốn, nhưng trong giọng nói không có chút tôn kính nào. Cậu đã ở cùng với nó ba ngày nên cậu biết thanh kiếm này tuyệt đối không phải người... kiếm tốt, nhưng suy nghĩ một chút cậu vẫn nói đáp án ra.
“Cô ta nói, cô ta sẽ rời đi. Nếu như là tôi phụ trách bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-vu-em/1095942/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.