Chương trước
Chương sau
Rời khỏi con hẻm nhỏ kia, cậu đi về phía đường lớn. Không có nhiều người đi đường vào tiết trời lạnh lẽo như thế này, kể cả xe ngựa cũng thưa hơn.
Cậu bé thở dài một hơi, kéo tã lót lên che đầu bé gái, chỉ để lộ đôi mắt và chiếc mũi. Cô bé có thể cảm nhận được có người chạm vào mình nên mở mắt ra.
Cả người cậu bé phản chiếu trong cặp mắt xanh như ngọc lục bảo của bé gái, bé lè lưỡi, kêu lên vài tiếng "a ô" không rõ ý nghĩa. Cậu bé rất bình tĩnh nhìn vào bé, rất lâu sau...
Bé gái, lại cười.
Tiếng cười rất nhỏ, yếu ớt như tiếng hít thở của bé vậy. Cậu không thể hiểu được vì sao con bé lại cười, đã không hiểu thì cậu cũng không nghĩ nữa, cậu ngẩng đầu, đi tới trước cửa của một ngôi nhà.
Căn nhà này có vẻ là giàu có nhất trong dãy nhà tại đây. Cậu từng ngồi chờ ở đây tìm kiếm con mồi có thể ra tay. Còn bây giờ cậu lại đứng trước cửa ngôi nhà, ấn vào chuông cửa.
“Ai vậy?”
Rất nhanh thì cửa mở ra, một người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi tuổi đi tới. Nhưng khi cô nhìn thấy một đứa ăn xin thì trên mặt hiện lên vẻ chán ghét, lập tức muốn đóng cửa.
“Phu nhân, xin ngài nhận nuôi đứa bé này đi.”
Phản ứng của cậu bé rất nhanh, lấy chân kẹp lại khung cửa, đưa cô bé đi qua.
Người phụ nữ này thấy cậu bé không phải tới xin tiền liền sững sờ một chút rồi nghi ngờ nhìn cậu bé, nhìn lại đứa trẻ trong ngực cậu...
“Ô ô.”
Cô bé đã uống thuốc nên có vẻ tốt hơn trước nhiều. Bé dùng đôi mắt to đẹp của mình tìm hiểu thế giới bên ngoài.
“A, thật là đáng yêu! Cậu bé, cậu không cần nó sao?”
Vừa nói người phụ nữ vừa vươn tay, chuẩn bị đón lấy bé gái.
Cậu bé gật gật đầu:
“Vâng, cháu nhặt được trên đường, không biết bố mẹ của nó là ai. Phu nhân, hi vọng ngài cho cháu một cái bánh mì đỡ đói, vì ngoài trời rất lạnh.”
Người phụ nữ đáp ứng, vui vẻ tiến lên ôm lấy bé gái. Nhưng không biết tại sao vào lúc này bé gái đột nhiên ho một tiếng.
Vẻ mặt của người phụ nữ đột nhiên biến đổi, từ vui vẻ biến thành lạnh lẽo tàn khốc. Cô vươn tay, sờ trán cô bé, sau đó từ lạnh lẽo tàn khốc hoá thành băng.
“Nó bị bệnh? Trả lại cho mày, mang nó đi nhanh lên không lại truyền bệnh cho con trai bảo bối của ta.”
Bé gái lại bị nhét vào trong tay cậu. Cửa lớn khép lại. Nhìn lấy cánh cửa lạnh lẽo trước mặt, cậu chỉ yên tĩnh đứng đó...
“Ông, xin ông nhận nuôi đứa bé gái này đi.”
“Đi đi đi! Tao không có tiền, đưa cho người khác đi.”
“Phu nhân, bé gái này rất xinh đẹp, ngài hãy nhận nuôi nó đi.”
“Cút! Con quỷ bẩn thỉu. Mày ảnh hưởng tới mùi hương của tao rồi.”
“Tiểu thư, ngài có muốn một người muội muội đáng yêu không?”
“A...! Binh lính! Nơi này có một đứa trẻ rất khả nghi! Hắn ôm bé gái đi bán!!!”
Thời gian chậm rãi trôi, cho tới buổi chiều.
Cậu bé đã gặm hết khối bánh mì kia, tiếp tục đi trong trời gió tuyết. Trời ngày càng tối, cậu đã không nhớ rõ mình đã gõ bao nhiêu gia đình, cũng không nhớ được đã bị bao nhiêu người đuổi đi.
Không ai muốn đứa bé này sao? Bé gái này không có ai chịu nhận nuôi nó, chăm sóc nó, nuôi lớn nó sao?
Cậu bé cúi đầu xuống, ánh mắt băng lãnh nhìn bé gái trong ngực. Mà đứa bé không ai muốn trong ngực hình như cũng không lo lắng chút nào, thấy cậu nhìn liền cười cười phát ra thanh âm ô ô.
Lấy một viên thuốc ra, nghiền nát, cậu đã dùng một đồng Tiền và ba xu mua một bình nước nhỏ, lại thêm một xu để mua nước nóng đổ đầy vào bình đó. Cậu cất 25 đồng tiền và 2 xu đi, rồi cho bé gái uống.
“Ồ? Đơn vị tiền tệ của thành phố này có hai loại sao? Đồng Tiền và xu, một Đồng Tiền tương đương với sáu xu phải không?”
“Đúng hơn là một tiền tương đương với 6,204 xu.”
Cậu bé nói xong thì cũng cho bé uống xong. Cậu ngẩng đầu, uống hết số nước bột đắng còn thừa. Nước nóng làm cậu thoải mái hơn.
“Ha ha, nhóc rất nhạy cảm với sự giao dịch của tiền tệ nha.”
“Trộm được tiền hoặc là xu, có thể căn cứ vào giá trị quy đổi cùng ngày để xem xét có đổi hay không.”
“Thật sao? Thú vị. Như vậy, nhóc kiếm lời bao nhiêu tiền qua loại phương pháp này?”
“Chỉ khi giao dịch với lượng lớn mới có tác dụng. Vả lại còn cần cả phí thủ tục.”
“Hahaha, nói cách khác thì loại trộm vặt móc túi như nhóc không thể kiếm tiền thông qua loại này sao? Được rồi, không cần để ý tới điều này nữa, điều cần làm bây giờ là đưa con nhóc này đi. Này, bây giờ trời đã càng ngày càng tối, nếu như không thể đưa nó đi thì nhóc lại phải chăm sóc nó một đêm nữa. Nhìn đi, tòa phủ đệ phía trước thì như thế nào? Có thể là kiến trúc xa hoa nhất trong tòa thành thị này a. Nhóc nói xem họ có muốn con nhóc này không?”
Cậu bé dừng bước lại, xuất hiện trước mắt cậu là một tòa trang viên, trang viên lớn nhất trong thành Nagle. Tường vây cao và cửa lớn khang trang đã nói lên người ở đây có rất nhiều tiền. Có tiền thì sẽ có năng lực nhận nuôi một đứa trẻ con.
Ở cửa còn treo tên, nhưng cậu không biết chữ nên không biết nó viết cái gì. Cậu chỉ đoán là người bên trong là người có quyền thế rất lớn.
Cậu nhìn cánh cửa sắt lớn trước mặt, thở phào một hơi. Cậu cúi đầu xuống, bé gái đã ngủ thật say vì uống thuốc rồi.
Chuẩn bị vứt bỏ nó mà không bị nó nhìn thấy là một chuyện rất vui mừng.
Cậu đi tới trước cửa sắt, vỗ nhẹ vào người cô bé rồi đặt bé xuống trước cửa. Lần này cậu không chờ người bên trong đi ra, mà chọn phương thức cho bé gái này tự sinh tự diệt. Nếu như người bên trong đi ra mà con nhóc này có biểu hiện đáng yêu và không ho khan thì có thể được nhận nuôi. Nếu như không được thì cậu cũng không đi tới ôm nó nữa, cứ để nó ở đấy chết cóng đi.
Cậu ngồi xổm ở bên cạnh, im lặng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, vươn tay ra, chạm vào mặt đứa bé, nó có thể làm cho cậu cảm thấy ấm áp trong thế giới lạnh lẽo này. Thế nhưng cuối cùng vẫn cần kết thúc, ba ngày hai đêm chăm sóc nó, cần từ bỏ thôi.
“...Gặp lại.”
Cậu vỗ vỗ vào tã lót của bé gái lần cuối, rồi đứng dậy. Mặc kệ bị Ám Diệt đùa cợt là “lần đầu tiên nói lời vô nghĩa”, cậu vẫn tỉnh táo giơ tay lên, ấn vào chuông cửa rồi chạy đi.
Gió, kèm theo tuyết.
Cậu núp ở một đầu hẻm nhỏ đối diện cửa lớn, nhờ vào ánh đèn tối tăm mà chìn chằm chằm vào cửa lớn. Có thể đây là lần cuối cùng cậu lo lắng, cậu cũng không nghĩ tới tự hỏi tại sao mình lại trốn ở đây mà không đi đi, cậu muốn hành động không có lý trí một lần, chỉ một lần.
Cuối cùng, cửa mở.
“Gâu! Gâu gâu gâu gâu!”
“Mẹ nó, là thằng nào mà bấm chuông đúng giờ ăn cơm thế! Tuyết thì lớn như vậy, bà nội nó.”
Từ trong cửa truyền ra tiếng gầm gừ để trái tim cậu bé lạnh lẽo như bị ném vào trong băng tuyết vậy.
Cửa sắt mở ra, từ bên trong đi ra một người hầu hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi dữ tợn. Đi bên cạnh hắn là ba con chó lớn. Mấy con chó đó còn lớn hơn cả cậu bé.
Tâm trạng của Dong rất khó chịu, miệng hắn run rẩy, mở cửa nhìn sang hai bên, khi không thấy ai thì càng tức giận. Trong miệng bắt đầu chửi cha chửi mẹ, tới khi ba con chó phát hiện ra bé gái ở trên bậc thang rồi sủa to thì Dong mới cúi đầu xuống nhìn.
Tiếng sủa của mấy con chó rất lớn, mà chủ nhân của trang viên này cũng không tính là tốt nên dạy chó cũng không có lễ phép. Bé gái bị tiếng sủa của ba con chó đánh thức, bé sợ hãi rồi khóc lớn.
Người hầu trừng mắt nhìn bé gái, sau đó ngẩng đầu nhìn quanh, khi không thấy ai nữa thì lại chửi mắng tiếp:
“Con bà nó, đứa nào vứt rác tại đây? Thảo nào vừa nãy đánh bài thua gần 100 Đồng Tiền, hóa ra là có rác rưởi ở bên ngoài khóc.”
Cậu bé quay đầu, không định nhìn tiếp. Điều này rõ ràng thuộc trường hợp xấu nhất, kết cục cuối cùng của nó chắc chắn là không tốt. Cậu cần rời đi ngay bây giờ, không thì đợi lát nữa bé gái bị bỏ lại cậu sợ mình lại đi tới ôm lấy nó.
“Gâu gâu gâu!”
“Ồ? Elsa Leah, Mita Lanluo, Elizabeth, bọn mày đói rồi sao? Tốt! Nhìn kĩ thì rác rưởi này chỉ mới sinh vài ngày thôi, rất tươi đó. Bọn mày tới ăn đi. Xì, rác rưởi, dám khóc làm tao không may, để mày làm thức ăn cho đám bảo bối của tao vậy.”
Trong nháy mắt, bước chân của cậu bé đang giơ lên lập tức dừng lại...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.