“Tiểu thư! Cô ở đâu? Nhanh quay về!”
“Tiểu thư...”
Không ngừng có tiếng kêu gào từ những tên hộ vệ truyền tới từ nơi xa. Bọn họ rất lo lắng, và cô bé cũng lo lắng, không ngừng giục hộ vệ tới nhanh, trong lòng thì oán thầm bọn hộ vệ vô dụng, hơn nửa ngày đều không tới được. Cô bé gọi vài tiếng nữa rồi không để ý bọn hộ vệ nữa, một mình đuổi theo bóng người kia.
Tiếng nói của bọn thủ vệ nhỏ dần, yên tĩnh và bóng tối dần thay thế. Bên trong mê cung của những con đường, cô bé lại không cảm thấy sợ hãi và cô độc mà cực kỳ vui mừng nhìn chằm chằm bóng người bị thương ở chân phía trước, mặc kệ thỉnh thoảng bóng người đó biến mất nhưng một lúc sau vẫn xuất hiện trở lại.
“Haha, năng lực điều tra của ta thật sự là xuất sắc! Kẻ xấu, ngươi còn trốn đi đâu được nữa?”
Cuối cùng cả không gian đều chìm trong bóng tối và yên tĩnh. Mượn ánh sáng nhỏ bé của tuyết mà cô bé nhìn thấy bóng người kia hình như đi vào ngõ cụt, không đi tiếp nữa. Thấy vậy, cô bé hoan hô rồi cầm cờ chạy tới. Bóng người kia hình như bị giật mình, nhìn về phía cô bé, rồi đâm đầu vào một mặt tường bên cạnh...
Biến mất.
Bước chân của cô bé dừng lại. Vẻ vui mừng trên mặt chậm rãi biến mất, nụ cười cũng cứng lại. Cô bé vừa nhìn cái gì? Một người... tiến vào bức tường, sau đó... biến mất?
Một luồng gió lạnh thổi qua hẻm nhỏ, để thân thể cô bé run rẩy. Tới tận bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-vu-em/1095932/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.