Hồ Ly là danh hiệu của người đàn ông này. Tên thật của những người nơi đây đã sớm bị vứt vào trong thùng rác rồi. Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, từ trên cao nhìn xuống cậu bé, thấy cậu chỉ quấn lấy một cái chăn lông thì sững sờ một chút, nhưng vẫn nói nhanh...
“Tao còn tưởng là ai, hóa ra là một con chuột nhỏ chưa chết. Mày rất ít liên hệ với chúng tao mà, hôm nay tới đây có chuyện gì?”
Cậu bé kéo cái chăn lông ra chút, đưa đứa bé trong ngực qua. Bé gái vẫn không biết xảy ra chuyện gì, đôi mắt như ngọc lục bảo vẫn cứ nhìn cậu bé, miệng thì thầm vài tiếng vô nghĩa.
“Bán người, con gái, hai mươi đồng tiền.”
Mặt Hồ Ly cứng lại! Hắn vội vàng nhìn xung quanh, bỗng nhiên kéo cậu bé vào trong, đóng cửa lại. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào cậu bé và đứa bé trong ngực cậu bằng một ánh mắt sợ hãi.
“Con chuột nhỏ, bé gái này mày lấy ở đâu?”
Cậu nhìn Hồ Ly bằng ánh mắt lạnh lùng, tay phải giấu ở phía sau, tay trái thì đưa đứa bé ra trước...
“Từ trước tới nay kẻ buôn người đều không hỏi lấy được người từ đâu cả. 20 đồng tiền.”
Hồ Ly kéo mắt quan sát xuống, nhìn ra ngoài một hồi, sau khi xác nhận không có người thì hắn mới thở phào. Tên âm hiểm này quay đầu lại, nhìn lấy cậu bé rồi cười lạnh.
“Con chuột nhỏ, mày có biết không? Vào đêm qua trong thành có rất nhiều đứa trẻ vừa ra đời bị mất tích. Chuyện này đã khiến cho đội canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-vu-em/1095929/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.