Cậu bé sững sờ, cảm thấy cực kì kì lạ. Kể cả người này không có sữa thì tại sao chính mình không tự mình ngậm mềm bánh mì cho con gái ăn, mà lại phải nhờ một tên ăn mày chứ? 
Nhưng đã không còn thời gian cho cậu nghĩ nhiều, cậu vội vàng đem một mẩu bánh mì nhỏ bỏ vào miệng, dùng nước bọt làm mềm nó. Bánh mì vẫn ngọt như trước, nhưng chỉ được ngậm trong miệng, không được nuốt, lại phải phun ra nữa, đấy là một điều rất khó chịu. 
“Hừ!” 
Cậu cắn môi, lấy một nắm tuyết rửa sạch tay, lấy một chút dịch bánh mì ra, đưa tới bên miệng đứa trẻ. Cùng với sự hỗ trợ của mẹ bé, cuối cùng cậu cũng cho bé ăn được một chút. 
Cậu cứ đút như vậy. Cắn bánh mì, ngậm mềm, đưa vào trong miệng đứa bé. Bụng cậu vẫn đói như trước, bánh mì thơm ngọt vẫn đang dụ dỗ cậu hãy nuốt chúng vào bụng. Nhưng khi thấy khuôn mặt đứa trẻ dần dần hồng hào, cậu không thể nào nuốt được miếng bánh mì xuống. 
Cuối cùng, bé gái không ăn nữa. Bé nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Cậu bé thở ra một hơi, cau mày nhìn chiếc bánh mì đã mất hơn nửa trong tay, cuối cùng đưa về phía người phụ nữ kia. 
“Cho cô. Đừng có để cho nó lại bị đói.” 
Người phụ nữ kia lẳng lặng nhìn đứa trẻ trước mắt, cô có thể nghe được tiếng kêu của bụng cậu, cũng có thể thấy cậu muốn chiếc bánh mì trong tay như thế nào. Nhưng đứa bé này vẫn đưa thức ăn của mình ra, chỉ để cứu con gái của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-vu-em/1095920/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.