Dục Hỏa Tâm Điện
Cổ Nghịch Hàn lãnh đạm ngồi trên ghế rồng trên cao, mắt lạnh nhìn xuống biểu tình sợ sệt của đám quần thần, khinh thường nhếch bạc môi, tùy ý hớp một ngụm trà nhạt.
“Rầm rập”, tiếng bước chân gấp gáp hướng vào trong điện, quan nội thị cận kề vên Cổ Nghịch Hàn và Thiên Tứ, xiêu vẹo chạy vào, ngã ngồi giữa điện, khuôn mặt xám ngoét.
Cổ Nghịch Hàn nhàn nhạt nhìn hắn thở ko ra hơi, lắp ba lắp bắp, đám quan phục tùng dưới đất cũng liếc xéo, ra chiều khó chịu, dửng dưng chờ đợi hình phạt vô lễ mà Vương dành cho hắn. Phải vài phút định thần xong, hắn muốn ngã rầm cả người xuống sàn, mếu máo, co quắp: “Bẩm Vương, Vũ Phi…Vũ Phi nương nương ngã…ngã… xuống Kính Hồ…. rồi….” Nói chưa xong, hắn lại òa khóc.
Hắn nheo mắt, cất giọng lạnh lẽo, đối mắt từ từ ánh lên màu đỏ ma mị chất chứa đầy nguy hiểm: “Ngươi…lặp lại!”
Thiên Tứ càng sợ hãi, khóc rống hơn, đập đầu xuống sàn: “Vũ phi nương nương rơi xuống Kính Hồ rồi, nô tài bất lực, chỉ có thể chạy về bẩm lại Vương!”
Cả đại điện im lặng, khí lạnh càn quét khắp sống lưng quần thần. Kính Hồ là nơi nào, rơi xuống đó, cách nào có thể đưa người lên?
Rốp…rốp…Một bên tay cầm của ghế rồng làm bằng vàng rồng và ngọc lục bảo vỡ nát. Cổ Nghịch Hàn đứng dậy, đôi mắt đỏ tươi như máu. Hắn lắc mái tóc một cái, thân thể mất hút ra bên ngoài, 1 giây sau, đám quan lại như ong vỡ tổ đuổi theo ra ngoài.
Kính Hồ
Một đám cung nhân vây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-vuong-tuyet-tinh/1403266/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.